Bài Thơ: NỖI BUỒN TRONG KHOẢNG LẶNG (Tác giả: Mạc Phương)
NỖI BUỒN TRONG KHOẢNG LẶNG
Thơ: Mạc Phương
Chẳng hiểu sao mà bồn chồn đến thế
Mượn câu thơ để kể lể đôi điều
Tâm thấp thỏm mà đâu dám nói yêu
Chỉ đứng lặng giữa bóng chiều day dứt.
Tim đã ngủ sao anh còn đánh thức
Để nhịp rung trong vòm ngực bâng khuâng
Cảm xúc nào cũng dìu dịu lâng lâng
Chỉ thoáng nghĩ đã dâng lên ngột thở.
Mỗi cung bậc đều thấy lòng ngờ ngợ
Liệu cuộc đời có duyên nợ hay không ?
Vừa chớp mắt đã lại đến mùa đông
Sương phủ trắng cánh đồng ven xóm núi.
Có ai hiểu những phút giây buồn tủi
Khi nhớ mong cứ lầm lũi bám theo
Nếu mến thương sẽ chẳng phải kỳ kèo
Mà hào phóng tặng con đèo tất cả.
Cảm ơn người đã cho em trả giá
Bằng lệ rơi lã chã những canh dài
Bạn hay yêu em cũng nhận mình sai
Khi chờ đợi một ngày mai tươi đẹp.
MP 2/10/2020