Tác giả Thanh Hùng

Tuyển tập những bài thơ hay của nam thi sĩ Thanh Hùng đã được đăng tải trên ThiHuu.Com

Bài Thơ: XIN HÃY QUÊN TÔI (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: XIN HÃY QUÊN TÔI (Tác giả: Thanh Hùng)

XIN HÃY QUÊN TÔI
Thơ: Thanh Hùng

Thôi nhé người xin đừng nhắc đến tôi
Cho kỷ niệm được trôi vào quá khứ
Mệt mỏi lắm nên chẳng còn muốn thử
Tình yêu ư là một thứ mơ hồ

Trong tim này máu đã chảy cạn khô
Tình đã cạn vùi đáy mồ từ đó
Chẳng còn giữ điều gì dù rất nhỏ
Hãy quên tôi vì đã bỏ lâu rồi

Nên xin người đừng nhắc nhở gì tôi
Chẳng bấu víu những bồi hồi tạm bợ
Bởi ta đã kiệt cùng từng hơi thở
Gánh tương tư rồi nặng nợ với đời

Quên hết rồi đừng nhắc nhé người ơi
Bởi chán nản vì những lời gian dối
Ta không trách và chưa hề giận dỗi
Cứ xem như là một mối tình thừa

Chỉ xin người quên hết chuyện ngày xưa
Bởi lúc đó chẳng ai vừa ý cả
Để ta đến rồi đi trong vội vã
Nên giờ thành một quá khứ buồn tênh.

P T H



Bài Thơ: NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG (Tác giả: Thanh Hùng)

NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG
Thơ: Thanh Hùng

Nàng là thơ luôn hiện hữu mỗi ngày
Như men rượu làm hồn say túy lúy
Ai từ giã nàng vẫn luôn chung thủy
Nàng mãi là người yêu quý của ta

Nàng mong manh tựa sương khói nhạt nhòa
Cũng có lúc lại giao hòa vui vẻ
Như cơn gió vừa thoảng qua khe khẽ
Hay mưa chiều len nhẹ nỗi cô đơn

Nàng là hoa nhìn cánh bướm chập chờn
Hay cáu gắt vì những cơn mưa đổ
Lúc buồn bã bởi lá rơi ngoài phố
Hoặc thầm thì như gió thổ lộ yêu

Như thế thôi chẳng hình dáng mỹ miều
Là cảm xúc mỗi chiều hoàng hôn xuống
Đưa nỗi nhớ và những khi phiền muộn
Dệt lên thành ước muốn chẳng cao sang

Nàng là thơ người tình của mây ngàn
Cho thi sĩ đa đoan ngồi dệt mộng
Luôn làm đẹp cho đời thêm sự sống
Là người tình không hình bóng chân dung.

P T H

Bài Thơ: NIỀM TIN HẠNH PHÚC (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NIỀM TIN HẠNH PHÚC (Tác giả: Thanh Hùng)

NIỀM TIN HẠNH PHÚC
Thơ: Thanh Hùng

Bao nhiêu giai điệu huy hoàng
Cũng không bằng trái tim vàng ta trao
Bấy nhiêu hạnh phúc ngọt ngào
Để ta nhận lấy dạt dào yêu thương

Nắm tay đi trọn con đường
Quên đi một cõi vô thường đã qua
Đắng cay ngày ấy chỉ là
Một phần thi vị ngân nga bổng trầm

Đôi mình hơn cả tri âm
Sẻ chia sướng khổ tạo mầm thương yêu
Dù cho buồn bã gặp nhiều
Bao nhiêu giọt lệ bấy nhiêu giọt tình

Trọn lòng gìn giữ trung trinh
Niềm yêu nguyện mãi cho mình đắm say
Đôi tim chấp nhận tù đày
Hưởng niềm ân ái đắng cay nguyện lòng

Đôi mình tình mãi sáng trong
Cùng nhau vui vẻ vượt dòng thời gian
Tay trong tay lại ngập tràn
Yêu nhau hạnh phúc hơn ngàn lời ca.

P T H



Bài Thơ: CHIỀU THÁNG MƯỜI (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: CHIỀU THÁNG MƯỜI (Tác giả: Thanh Hùng)

CHIỀU THÁNG MƯỜI
Thơ: Thanh Hùng

Người có biết không cây bàng đang đỏ lá
Sao để tháng mười rỉ rả giọt mưa ngâu
Cho lòng gợn buồn không biết tại vì đâu
Hay tại nỗi nhớ hằn sâu trên khoé mắt

Mùa đã dần cũ càng xa ngày gặp mặt
Người có nhớ chăng thường dỗi bắt ta đền
Cứ nũng nịu hoài tháng mười phải buồn tênh
Cho chiều gió lộng lá bồng bềnh trôi lạc

Mưa như hờn giận rơi ngoài sân lác đác
Người ở Sài Gòn cứ man mác buồn hiu
Có xa lắm đâu sao lại nhớ thật nhiều
Miền quê xa đó có thấy chiều vàng võ

Mùa về gần cuối lá vàng rơi đầy ngõ
Công viên thưa người mỏi mắt đứng chờ ai
Đã tháng mười rồi thu cũng sắp mờ phai
Sao người không đến mà hẹn hoài khi khác

Mùa thu gần cuối gió từng cơn xào xạc
Sương mờ giăng giăng mà tan tác cõi lòng
Người ở Sài Gòn vẫn còn đứng đợi mong
Nhắn người xưa hỡi còn nhớ không ngày ấy.

P T H

Bài Thơ: NẶNG TÌNH (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NẶNG TÌNH (Tác giả: Thanh Hùng)

NẶNG TÌNH
Thơ: Thanh Hùng

Nặng tình nhận lấy chơi vơi
Nỗi đau kéo tận nửa đời mênh mông
Từ khi xa một bóng hồng
Trong lòng khắc khoải như đông ùa về

Nặng tình vì mãi u mê
Đến khi tỉnh ngộ não nề hồn ta
Chắc xưa bởi quá thật thà
Theo tình…tình bỏ xót xa bao mùa

Nặng tình nếm vị chát chua
Cùng men cay đắng một vùa ôm say
Tự ta cùng nỗi đọa đày
Một ngày nhận biết mới hay chỉ là

Nặng tình ngày ấy trải qua
Tim non rỉ máu nhạt nhòa hận sâu
Từ khi người bước qua cầu
Ta còn rong ruổi bể dâu trốn tìm

Nặng tình lịm chết con tim
Biết không mà vẫn nổi chìm vì nhau
Rồi khi nhoè nhoẹt úa màu
Nửa hồn cay đắng nửa đau rã rời

Nặng tình nhận lấy chơi vơi.

P T H



Bài Thơ: CHỚM ĐÔNG (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: CHỚM ĐÔNG (Tác giả: Thanh Hùng)

CHỚM ĐÔNG
Thơ: Thanh Hùng

Nhìn đâu cũng thấy lá vàng
Chớm đông vừa đến cảnh càng buồn thêm
Sương mù trộn lẫn vào đêm
Ban mai đọng giọt ướt mềm đôi vai

Chớm đông ngày chẳng kéo dài
Nắng hồng nhàn nhạt dễ phai trong chiều
Lạnh lùng gió thổi hiu hiu
Làm cho trong dạ ít nhiều ưu tư

Mùa thu chưa nói giã từ
Mưa ngoài hiên vắng đổ như chan lòng
Để người đứng ở bên song
Chợt nghe khắc khoải nhìn dòng châu rơi

Heo may bất chợt ru hời
Đông buồn hay tại thu vơi cảnh tàn
Nhạt nhòa từng mảng sương tan
Trời luôn u ám như làn khói bay

Mùa thu còn được mấy ngày
Cứ làm những việc thật hay đi mà
Để rồi đúng dịp thu xa
Chớm đông chợt tiếc cũng là muộn thôi.

P T H

Bài Thơ: THÊM MỘT LẦN YÊU (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: THÊM MỘT LẦN YÊU (Tác giả: Thanh Hùng)

THÊM MỘT LẦN YÊU
Thơ: Thanh Hùng

Lâu lắm rồi anh ngại nói tiếng yêu
Bởi ngày trước gặp quá nhiều đau khổ
Những vị đắng biết cùng ai thổ lộ
Cuốn đời ta vào dông tố hoang tàn

Vào một ngày mối tình nhỏ ly tan
Ôm mộng vỡ ngập tràn bao nỗi nhớ
Ta vẫn sống mà tim như ngừng thở
Có nhiều đêm trăn trở đến võ vàng

Ta một mình khắc khoải mảnh hồn hoang
Muốn làm bạn với trăng ngàn gió núi
Không dám nhớ sợ cho lòng sầu tủi
Sống cô đơn thui thủi chỉ riêng mình

Rồi một ngày bắt gặp nụ cười xinh
Anh như thấy chút lửa tình nhen lại
Nhưng lại sợ em chỉ là cô gái
Yêu phải anh người từng trải u buồn

Đến một ngày ta lại nhớ nhau luôn
Như gió mát thổi luồn qua tim lạnh
Anh cảm thấy đời không còn hư ảnh
Bởi tình em như ánh nguyệt rạng ngời

Nên dặn lòng quên tình cũ chơi vơi
Đón người mới mà ông trời ban tặng
Ta bỏ lại xót xa và cay đắng
Của một thời dai dẳng ở trong ta.

P T H



Bài Thơ: CHỜ ĐÔNG (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: CHỜ ĐÔNG (Tác giả: Thanh Hùng)

CHỜ ĐÔNG
Thơ: Thanh Hùng

Tháng mười đã cuối thu chưa
Thoảng nghe gió lạnh mới vừa ghé sang
Ngoài kia đã ngập lá vàng
Có gì buồn thảm như đang chuyển mùa

Mây trời xám bạc già nua
Sương giăng mù mịt nô đùa nhành cây
Hạt mưa cứ đổ vơi đầy
Hoang tàn hiu quạnh quanh đây gợn buồn

Ta nhìn từng giọt ngâu tuôn
Trào dâng nỗi nhớ nhẹ luồn tim ta
Ngoài sân lá rụng là đà
Thu dần về cuối xót xa tiêu điều

Mới vừa cảm được niềm yêu
Thời gian thấm thoát gợi nhiều vấn vương
Nhân gian quả thật vô thường
Giao mùa để lại luyến thương vô ngần

Tháng mười bất chợt phân vân
Cớ sao ta phải thất thần ngẩn ngơ
Bởi thu ta đã dại khờ
Thì nay thu cạn ta chờ đợi đông.

P T H

Bài Thơ: BUỒN TÊNH (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: BUỒN TÊNH (Tác giả: Thanh Hùng)

BUỒN TÊNH
Thơ: Thanh Hùng

Từng chiếc lá rơi bên đường lặng lẽ
Như có gì vừa chạm khẽ vào ta
Chút đau đáu dường như len thật nhẹ
Có thể là nỗi buồn tẻ xót xa

Cơn gió thoảng là đà qua phố vắng
Nghe trong hồn trĩu nặng những chua cay
Khẽ bấm đốt ngón tay nhìn khoảng lặng
Chợt chơi vơi mặn đắng trái tim này

Chiều không nắng hạt mưa bay rất vội
Nhìn trời sầu mà nhức nhối tâm can
Sương trắng đục đưa mùa đang về cuối
Nên bâng khuâng nhìn theo buổi thu tàn

Có gì đó miên man không hiểu nữa
Đã lẻn vào làm chất chứa hồn đơn
Ta đứng ngắm hoàng hôn sau ô cửa
Mắt ưu tư và đượm chút dỗi hờn

Lá vẫn rụng theo từng cơn gió thổi
Đứng lặng nhìn mà nhiều nỗi ưu tư
Cơn mưa đổ dường như đang hấp hối
Sao ta nghe mệt mỏi dạ nát nhừ.

P T H



Bài Thơ: NẶNG NỢ NÀNG THƠ (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NẶNG NỢ NÀNG THƠ (Tác giả: Thanh Hùng)

NẶNG NỢ NÀNG THƠ
Thơ: Thanh Hùng

Hôm nào chẳng viết được thơ
Làm như ngày đó thẫn thờ hồn phiêu
Nhìn theo vạt nắng cuối chiều
Cứ ngồi ngớ ngẩn liêu xiêu hàng giờ

Chắc là nặng nợ duyên thơ
Dù cho biết chẳng ai chờ mình đâu
Mấy ai ý hợp tâm đầu
Nhưng mà vẫn viết vài câu lượn lờ

Lỡ rồi nợ với nàng thơ
Mỗi khi ngồi viết hàng giờ chưa xong
Ở đâu mà giữ bên lòng
Viết hoài chẳng chán ai mong ai ngờ

Trót vì nặng với hồn thơ
Nhiều khi câu chữ lờ mờ chưa thông
Chỉ mong có bạn tâm đồng
Hòa cùng cảm xúc mênh mông dại khờ

Thôi thì trót nặng duyên thơ
Chỉ mong đời hết hững hờ buồn vương
Vài câu viết vội tầm thường
Ai người thấu hiểu thì thương nghiệp đời.

P T H

Scroll to Top