Tác giả Tùng Trần

Tuyển tập những bài thơ hay của nam thi sĩ Tùng Trần đã được đăng tải trên ThiHuu.Com

Bài Thơ: TÔI LẠI VỀ (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: TÔI LẠI VỀ (Tác giả: Tùng Trần)

TÔI LẠI VỀ
Thơ: Tùng Trần

Tôi lại về như cuộc sống trước đây
Cùng nỗi đau với tháng ngày cô quạnh
Không niềm vui chẳng một người bên cạnh
Để đời mình cho bóng tối vây quanh

Tôi lại về khi mọi thứ tan tành
Ngỡ vết thương đã lành theo năm tháng
Có ngờ đâu thêm lần tim nức rạn
Muốn khóc than nhưng lệ cạn mất rồi

Tôi lại về đôi chân bước lẻ loi
Trên lối cũ hồn rã rời xơ xác
Khi cuộc đời chịu quá nhiều mất mát
Môi mĩm cười mà nghe chác làm sao

Tôi lại về ôm chỉ mỗi niềm đau
Cùng với nỗi nghẹn ngào nơi đáy mắt
Bởi đường đời đôi chân hoài bất trắc
Dẫu đã từng gom nhặt ghép thương yêu

Tôi lại về trên lối cũ đìu hiu
Lòng hoang vắng cô liêu buồn tơi tả
Lỗi do tôi hay dòng đời nghiệt ngã
Mà cuộc đời tất cả chỉ bằng không.



Bài Thơ: EM ĐI RỒI (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: EM ĐI RỒI (Tác giả: Tùng Trần)

EM ĐI RỒI
Thơ: Tùng Trần

Em đi rồi đã rời duơng gian mãi
Tội tình chi anh phải xót xa lòng
Duyên lỡ làng còn gì nữa mà mong
Chẳng nợ nhau nên dòng đời chia rẽ

Vững vàng lên em muốn anh mạnh mẽ
Tìm một người cùng bầu bạn sẻ chia
Giấc ngủ tròn không trăn trở canh khuya
Lau mắt buồn thôi đầm đìu suối lệ

Em cũng biết điều đó là không dễ
Mất nhau rồi đâu có thể khác hơn
Nếu yêu em xin anh chớ giận hờn
Tự đọa đày kiếp cô đơn đeo đẳng

Em đi rồi về một miền xa vắng
Khác gì anh cũng mặn đắng môi mềm
Nỗi nhớ nào làm tan nát con tim
Tại số phần nên em đành lỗi hẹn

Nếu kiếp này lứa đôi không tròn vẹn
Thì mong chờ uất nghẹn nữa mà chi
Hình bóng này anh hãy gắng quên đi
Chớ vì em bỏ những gì phía trước

Hứa nha anh đường tương lai vững bước
Điều sau cùng em chỉ ước vậy thôi.

Bài Thơ: NGÀY HÔM QUA (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: NGÀY HÔM QUA (Tác giả: Tùng Trần)

NGÀY HÔM QUA
Thơ: Tùng Trần

Ngày hôm qua đã là ngày tháng cũ
Nào mấy ai dám phủ nhận trong đời
Dẫu nguôi ngoai những niềm đau nhức nhói
Nhưng chợt về nước mắt lại tuôn rơi

Ngày hôm qua đã là câu chuyện cũ
Nơi từng ôm ấp ủ một cung đường
Như giấc mơ khi bình minh thức dậy
Nắng vô tình tan biến những giọt sương

Ngày hôm qua đã là ngày tháng cũ
Tựa áng mây bao phủ ánh trăng ngà
Tuy gọi nó bằng hai từ quá khứ
Nhưng trọn đời muôn kiếp chẳng phôi pha

Ngày hôm qua đã là câu chuyện cũ
Nơi người luôn tự nhủ phải xem thường
Nhưng với tôi dẫu buồn vui cay đắng
Lưu khắc hoài bởi có một người thương

Ngày hôm qua đã là ngày tháng cũ
Khiến người ta thay đổi đủ mọi điều
Có kẻ trong niềm hân hoang vui vẻ
Cũng có người mang cuộc sống quạnh hiu.



Bài Thơ: EM CÒN NỢ ANH (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: EM CÒN NỢ ANH (Tác giả: Tùng Trần)

EM CÒN NỢ ANH
Thơ: Tùng Trần

Em nợ anh lời hôm nào đã hứa
Ngày trở về hai đứa sẽ tròn đôi
Bao năm dài anh ngóng đợi xa xôi
Rồi hôm nay cuộc đời chia đôi ngả

Em nợ anh câu hẹn thề sắt đá
Nợ ban chiều khi bóng ngã tà dương
Em nợ anh một hạnh phúc bình thường
Nợ luôn cả những đêm trường nức nở

Em nợ anh chuyện tình yêu một thuở
Nợ bài thơ dang dỡ đoạn sau cùng
Nợ con đường ta sánh bước vai chung
Em nợ anh đêm lạnh lùng gối chiếc

Em nợ anh lời thì thầm tha thiết
Nợ nụ cười đôi mắt biết xanh trong
Nợ ngày ta gọi nhau tiếng vợ chồng
Nợ thật nhiều giấc mộng lòng xây đắp

Em nợ anh khi dòng đời tấp nập
Anh lặng thầm đầy ắp nỗi xót xa
Em nợ anh chung bóng một mái nhà
Bao lời hứa giờ chỉ là hư ảo

Gió cuồng phong hay lòng anh giông bão
Chẳng nợ đời nên lỗi đạo phu thê
Nỗi đắng cay lẫn chua xót não nề
Bởi từ nay em không về được nữa

Em nợ anh những canh dài lệ ứa
Nợ mai này giữa cuộc sống khổ đau
Biển lặng im cũng dâng sóng cuộn trào
Như nhắc nhở tình nào em đã nợ.

Bài Thơ: NỖI ĐAU CÒN MÃI (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: NỖI ĐAU CÒN MÃI (Tác giả: Tùng Trần)

NỖI ĐAU CÒN MÃI
Thơ: Tùng Trần

Trên lối cũ chiều nay buồn heo hắt
Bước lặng thầm mà nước mắt tuôn rơi
Phố còn đây nhưng vắng bóng một người
Nghịch cảnh đời đành mất nhau mãi mãi

Thời gian thì cứ cuốn theo dòng chảy
Có luyến lưu chẳng trở lại bao giờ
Nên khiến lòng càng cảm thấy ngẩn ngơ
Thiếu bóng em vần thơ anh lạc điệu

Đớn đau này chỉ một mình cam chịu
Nào mấy ai thấu hiểu được nỗi niềm
Khi bầu trời đã lẻ bạn cánh chim
Khiến con tim cứ chìm trong hoang phế

Yêu một người vốn thật lòng không dễ
Nhưng cuối cùng rồi cũng để mất nhau
Giá tình kia dần phai nhạt sắc màu
Thì có lẽ chẳng buồn đau cay đắng

Để hôm nay con đường xưa lạnh vắng
Lê đôi chân mà chẳng nói nên lời
Bởi bây giờ tình ta kia ra khơi
Lệ tuôn rơi nhớ em người đã khuất

Nỗi đau này sẽ mãi luôn chồng chất
Theo anh hoài cho đến tận ngàn sau.



Bài Thơ: TÔI MỆT RỒI NÊN MUỐN ĐƯỢC NGHỈ NGƠI (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: TÔI MỆT RỒI NÊN MUỐN ĐƯỢC NGHỈ NGƠI (Tác giả: Tùng Trần)

TÔI MỆT RỒI NÊN MUỐN ĐƯỢC NGHỈ NGƠI
Thơ: Tùng Trần

Tôi mệt rồi nên muốn được nghỉ ngơi
Khi trải qua nữa quãng đời giông tố
Nếm đủ vị men nồng và đau khổ
Nhưng chẳng hề biết thổ lộ cùng ai

Tôi mệt rồi đến lúc phải buông tay
Chẳng bận tâm tương lai và lí tưởng
Bởi cõi lòng đã trào dâng ngất ngưỡng
Nên lối đời không định hướng nơi đâu

Tôi mệt rồi trong tận trái tim sâu
Đã nát tan úa nhàu từng mảnh vỡ
Khi cuộc đời gặp quá nhiều trắc trở
Khiến đêm dài nức nở dạ xót xa

Tôi mệt rồi bao năm tháng bôn ba
Chợt nhận ra tất cả đều vong viễn
Quay trở về với tháng ngày thực tiễn
Mới thấy rằng cần lắm chữ bình yên

Tôi mệt rồi nên muốn được lãng quên
Xoá hết đi những gì mình hứng chịu
Chân bước đi trên đường trăm vạn nẽo
Dẫu độc hành nhưng chẳng héo ruột gan

Tôi mệt rồi nơi thế sự đa đoan
Khiến bản thân không còn như thuở trước
Bởi tâm hồn mang quá nhiều vết xước
Sợ một ngày lệ lại ướt mi môi

Tôi mệt rồi nên muốn được nghỉ ngơi.

Bài Thơ: MẤT EM RỒI (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: MẤT EM RỒI (Tác giả: Tùng Trần)

MẤT EM RỒI
Thơ: Tùng Trần

Dậy đi em người vợ hiền bé nhỏ
Đêm đã tàn ló dạng ánh bình minh
Anh gọi hoài mà cứ mãi lặng thinh
Sao bỏ anh về phương trời vô định

Phút biệt ly nghe cõi lòng bịn rịn
Muốn thét gào lên tận chín tầng cao
Nỡ gieo chi cảnh sóng gió ba đào
Mẹ xa con nghẹn ngào chồng xa vợ

Dậy đi em lời hứa còn dang dỡ
Nghĩa vợ chồng muôn thuở chẳng lìa xa
Rồi mai đây những đêm vắng canh tà
Con đòi mẹ chắc là anh đau lắm

Nhớ thương em sao ngăn dòng lệ đẫm
Xót xa này mãi thấm tận ngàn sau
Tại số phần em lâm bệnh ốm đau
Trời rẽ chia làm sao ta chống lại

Em đi rồi lòng anh như hoá dại
Mất em rồi…anh biết phải làm sao
Tay ôm em mà khoé mắt lệ trào
Bao hạnh phúc ngày nào còn kỉ niệm

Em đi rồi…biết nơi đâu tìm kiếm
Mất em rồi…chết lịm cả đời anh.



Bài Thơ: TÔI ĐÃ ĐI (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: TÔI ĐÃ ĐI (Tác giả: Tùng Trần)

TÔI ĐÃ ĐI
Thơ: Tùng Trần

Tôi đã đi qua những ngày gian khó
Mãi miết tìm vẫn chẳng có niềm vui
Nên mưa sầu cứ lác đác tuôn rơi
Dẫu đó là tháng tư trời rực nắng

Tôi đã đi khắp hang cùng ngõ vắng
Nhưng bước đường vẫn lẳng lặng mình ênh
Bổng nhạt nhoà giọt nước mắt không tên
Bất chợt lăn trên bờ mi quạnh quẻ

Tôi đã đi hơn nửa đời tuổi trẻ
Đến cuối cùng cũng là kẻ bơ vơ
Nên giờ đây chẳng trông ngóng mong chờ
Mình có được một bến bờ yên ả

Tôi đã đi trên đường trăm vạn ngả
Đôi chân trần rệu rã lẫn sạm chai
Nhưng chỉ toàn nhận lấy những đắng cay
Còn niềm vui cứ mãi hoài xa khuất

Tôi đã đi đem niềm đau vùi lấp
Dưới nụ cười đầy ắp nỗi xót xa.

Bài Thơ: BIẾT VỀ ĐÂU… (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: BIẾT VỀ ĐÂU... (Tác giả: Tùng Trần)

BIẾT VỀ ĐÂU…
Thơ: Tùng Trần

Biết về đâu khi dòng đời đưa đẩy
Mãi kiếm tìm chẳng thấy được niềm vui
Chắc bởi vì mang số kiếp lẻ loi
Cứ lênh đênh như bèo trôi mây dạt

Nhưng tim chưa bao giờ thôi khao khát
Chút dịu dàng dù chỉ thoáng trôi qua
Cũng đủ làm cho dạ bớt xót xa
Nhưng tất cả chỉ là điều hư ảo

Biết về đâu giữa bầu trời giông bão
Chốn thanh bình để nương náo mà thôi
Cho tâm hồn vơi bớt nỗi đơn côi
Để bờ môi ngưng chan dòng lệ đắng

Có những ngày giam mình trong khoảng lặng
Mặt ngước nhìn vệt nắng cuối trời mây
Dạ héo hon se thắt lẫn hao gầy
Bởi nỗi sầu chất đầy cao hơn núi

Biết về đâu khi những gì mong mỏi
Vỡ tan tành tựa sương khói mù khơi.



Bài Thơ: CŨNG TỪ ĐÓ (Tác giả: Tùng Trần)

Bài Thơ: CŨNG TỪ ĐÓ (Tác giả: Tùng Trần)

CŨNG TỪ ĐÓ
Thơ: Tùng Trần

Cũng từ đó chẳng còn mơ mộng nữa
Như lục bình trôi nổi giữa dòng sông
Bởi xót xa ngày tháng mãi chất chồng
Khi cuộc đời đầy bão giông sóng gió

Cánh cửa lòng cũng khép đi từ đó
Không đợi chờ hay mong ngó xa xăm
Sợ đôi mi đẫm ướt giọt mưa dầm
Sợ đôi chân lại lầm đường lạc lối

Cũng từ đó mang bao niềm khắc khoải
Và tâm hồn chứa đựng nỗi đớn đau
Muốn vùi chôn kí ức thuở hôm nào
Nhưng chẳng biết phải sao bôi xoá

Con tim gầy cũng héo hon từ đó
Sống ơ thờ chối bỏ chữ tương lai
Tuy cuộc đời luôn có sự đổi thay
Nhưng thời gian chẳng thể nào quay lại

Cũng từ đó…..

Scroll to Top