Bài Thơ: KIẾP CON NGƯỜI (Tác giả: Tùng Trần)
KIẾP CON NGƯỜI
Thơ: Tùng Trần
Kiếp con người tồn tại đuợc bao lâu
Sao cứ phải sống cơ cầu giả tạo
Chỉ cần có chốn bình yên nương náo
Cùng bữa ăn với manh áo lặn lành
Phải nhủ lòng chớ giành giựt đua tranh
Sống giản đơn chân thành không dối trá
Bởi đời chẳng bao giờ hoàn hảo cả
Buồn làm chi ướt lã khoé mi sầu
Kiếp con người dẫu phận số khác nhau
Có nhục vinh có sang giàu khốn khó
Đến cuối cùng cũng tựa như làn gió
Lúc xuôi tay rời bỏ chốn dương trần
Vì đó là quy luật của thế nhân
Chuyện hơn thua đâu cần chi khắc dạ
Hãy đứng lên nếu đường đời vấp ngã
Gắng chôn vùi những buồn bã đắng cay
Kiếp con người ngắn ngủi có đâu dài
Mà oán hận sân si hoài không dứt
Ta hãy sống bằng tấm lòng trung thực
Để đêm trường chẳng thao thức canh thâu
Cuộc đời này vốn tựa một bể dâu
Có xót xa đau sầu rồi cũng vậy
Hãy cứ sống bằng yêu thương nồng cháy
Không cưỡng cầu ắt sẽ thấy niềm vui
Kiếp con người ngắn ngửi lắm ai ơi.
—
16/07/2020