Bài Thơ: PHÙ DU (Tác giả: Bách Tùng Vũ)
PHÙ DU
Thơ: Bách Tùng Vũ
Cuộc đời là giấc chiêm bao
Khổ đau vinh nhục làm sao biết chừng
Hôm nay còn sống vui mừng
Biết đâu hơi thở sẽ ngừng ngày mai
Người đời tranh cãi đúng, sai
Đúng sai sai đúng, hỏi ai chưa từng?
Lỗi ta, ta chẳng biết dừng
Người sai đôi chút xin đừng xét soi
Lỗi ta chẳng tự mình coi
“Bới lông tìm vết” để moi lỗi người
Người sai chớ vội chê cười
Cười ta kẻ khác gấp mười lần sau
Miệng mình giữ lấy thanh tao
Chớ đem khẩu nghiệp mà hao phước lành
Tâm mình nhớ giữ chân thành
Chớ đem dối trá tranh giành hơn thua
Lòng đừng sâu hiểm cay chua
Khôn ranh mưu mẹo cũng thua ý trời
Ai rồi đến lúc cũng rời
Vàng cân bạc nén có dời được theo?
Hòm dài hai thước thân neo
Mộ sâu ba mét nằm queo xác gầy
Mâm cao ngũ quả sắp đầy
Đói lòng hỏi có ai rày được ăn?
Đừng tham chức tiến quan thăng
Ghế cao võng lọng cũng quăng khi rời
Đừng sân chớ hận người đời
Chết còn cay cú những lời ghét ghen
Đừng si đời lắm loại men
Chết rồi mới tỏ trắng đen hồng trần
Trăm hương ai cũng nên cần
Chỉ cần biết đủ muôn phần thảnh thơi
Tuồng đời ví tựa trò chơi
Ngoảnh đi quay lại xuống nơi cửu tuyền
Ba sinh dài ngắn đã nguyền
Phù du một giấc…Ảo huyền…Hư không !!!
BÁCH TÙNG VŨ 7/5/2018.