Bài Thơ: KIẾP CON NGƯỜI (Tác giả: Bách Tùng Vũ)
KIẾP CON NGƯỜI
Thơ: Bách Tùng Vũ
Khổ thay cái kiếp làm người
Buồn vui sướng khổ khóc cười trầm kha
Chào đời cất tiếng oa oa
Nào đâu được chọn mẹ, cha cho mình
Nghiệp hay khôn lớn yên bình
Bằng không nghiệp ác, thân hình tả tơi…
Kiếp người khổ lắm ai ơi!
Mấy ai chẳng phải lệ rơi hai hàng
Ai chưa lắm lúc bẽ bàng
Ai chưa sai lối ngược đàng, có khi
Ai chưa đau khổ sầu bi
Ai chưa phải lúc chia ly ái tình?
Dấn thân vào cuộc hành trình
Kể từ lúc mới tượng hình bào thai
Kiếp này ta trả nợ ai?
Hay là đòi nợ đúng, sai kiếp nào?
Sống trong bể khổ ba đào
Con người thiện, ác vận vào châu thân…
Phật trời đã định quả, nhân
” Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra”
Có người đau khổ kinh qua
Biết rằng phận số do ta sắp bày
Có người suôn sẻ tháng ngày
Tiền duyên tích đức, kiếp này bình an…
Sướng vui có phải trời ban?
Buồn đau có phải thân mang nghiệp vòng?
Phải duyên nên vợ nên chồng
Vì sao đứt gánh? Tơ hồng do đâu?
Cõi trần bãi bể nương dâu
Cho nên nhân thế đắm sâu nổi chìm…
Ai buôn hạnh phúc? Đi tìm
Ai mua sầu muộn nỗi niềm thế gian?
Kiếp người dẫu có trăm nan
Dẫu rằng sống, thác, hợp tan lẽ thường
Trải qua cay đắng đoạn trường
Đó là bể khổ…Con đường…Nhân sinh!!!
BÁCH TÙNG VŨ 12/8/2019.