Bài Thơ: TÂM SỰ NGƯỜI DƯNG (Tác giả: Mạc Phương)
TÂM SỰ NGƯỜI DƯNG
Thơ: Mạc Phương
Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng.
Mặc trong tâm vẫn dừng nơi điểm hẹn.
Cảnh ướt nhòa nén chặt cơn nấc nghẹn.
Giấu chữ tình chẳng vẹn đã ra đi.
Em đâu cần lời xin lỗi làm chi.
Bởi cuộc đời sầu bi từng nếm trải.
Cạm bẫy khôn lường khiến em sợ hãi.
Anh chỉ đường em vững trãi vượt qua.
Em đâu cần những vật chất xa hoa.
Cũng chẳng mơ la cà nơi sang trọng.
Chỉ mong thôi một bờ vai để khóc.
Và động viên qua khó nhọc hàng ngày.
Một tin nhắn cũng đằm thắm men say.
Một nụ cười quên đắng cay mỗi sáng.
Đủ thấy mình trước hoàng hôn chạng vạng.
Có một người như điểm sáng lung linh.
Đêm rất dài nhưng sẽ có bình minh.
Vừa đủ ấm chân tình người tri kỉ.
Chỉ vậy thôi…sống cũng cần lý trí.
Nhưng biết mình chẳng ích kỉ đâu anh.
Bạn hay yêu ranh giới cũng mong manh.
Cũng đôi lúc chòng chành trong ý nghĩ.
Và bi quan thấy cuộc đời vô vị.
Em vẫn cười …bi lụy được gì đâu ?
MP 1/2/2018