Bài Thơ: MƯA MÙA ĐÔNG (Tác giả: Mạc Phương)
MƯA MÙA ĐÔNG
Thơ: Mạc Phương
Em muốn nghe anh hãy nói một lời.
Dù lời ấy khiến em buồn dữ dội .
Nhưng nỗi đau lại không hề giả dối.
Một lời thôi nén khóc để mỉm cười.
Mùa đông về nỗi nhớ lại chơi vơi.
Mưa nặng hạt não nề dòng kí ức.
Lầy lội bùn em không còn đủ sức.
Lê bước chân khó nhọc đến bờ yêu.
Khung trời xưa mưa dẫm nát tiêu điều.
Gió ào ào kỉ niệm rơi lả tả.
Con đường tình âm u và nghiệt ngã.
Lá vàng bay lạnh giá trái tim buồn.
Ngoài trời mưa hay nước mắt em tuôn.
Từng giọt sầu thấm sâu nơi lồng ngực.
Lỡ vấn vương nắng hạ vàng nóng bức.
Giữa dòng đời rưng rức bóng hình anh.
Tủi phận mưa bong bóng vỡ tan tành
Lau dòng lệ gạt bão lòng giằng xé.
Khúc nhạc buồn vẳng bên tai nhè nhẹ.
Đời ghập ghềnh mỏi gối bước chân đi.
Em nán đợi cũng chẳng để làm gì?
Thả theo mưa câu hẹn thề năm ấy.
Trời có mưa hay nắng hồng vẫn vậy.
Ngẩng cao đầu nhìn về phía tương lai.
Dẫu nhọc nhằn cũng có một bờ vai.
Hãy nâng niu và tựa vào khe khẽ.
Để nỗi đau sẽ ra đi lặng lẽ.
Mùa xuân về lại rực rỡ sắc hoa.
BLT 7/11/2016
Ảnh internet