TẢN MẠN MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Nguyễn Đình Huân
Đêm buông xuống dế mèn biết hay chưa
Lão cứ gáy hoài sao khó ưa đến vậy
Còn rủ thêm bầy côn trùng về quậy
Rỉ rả than đời làm nát bấy không gian
Đêm về quê nằm hoài nghĩ miên man
Nhớ về thuở còn cơ hàn ngày bé
Trèo cây cau để bắt con chim sẻ
Kiếm sâu làm mồi giấu mẹ nuôi chim
Tuổi thơ ơi ta mải miết đi tìm
Có những ký ức ngỡ chìm trong dĩ vãng
Khi ta về vây quanh ta bảng lảng
Kỷ niệm ngọt ngào lãng mạn thơ ngây
Con đường làng với những hàng cây
Những thửa ruộng luống cày trơ gốc rạ
Những đứa trẻ nhìn vừa quen vừa lạ
Có đứa gặp mình khoanh tay dạ chào ông
Cô bé nhà bên ngày ấy đã lấy chồng
Giờ có cháu hèn chi trông quen thế
Tay xách nách mang cháu bồng cháu bế
Gặp nhau cúi đầu giọng khe khẽ chào anh
Khu vườn sau nhà vẫn mướt mát xanh
Những trái bưởi treo trên cành vàng rộm
Sáng nghe tiếng loa giật mình dậy sớm
Thì ra quê nhà đã chớm vụ đông
KỶ NIỆM KHÓ QUÊN
Mami Vam
Con hớn hở chạy về mẹ có biết không ?
Có ông bác đi xa nay trở về thăm xóm nhỏ
Ông là bạn thân của mẹ ngày xưa đó
Nói con giống mẹ nhiều ngày đó thật đáng yêu !
Ôm con vào lòng ông nói nhớ mẹ nhiều
Bởi với ông mẹ là người quan trọng nhất
Sao mẹ không vui khi lời con là sự thật
Con đâu biết rằng người mẹ yêu nhất chính là ông
Mẹ nhớ như in ngày cất bước theo chồng
Người đi xa đâu kịp chúc mừng hôn lễ
Mẹ nhớ thương ông đôi mắt buồn rưng lệ
Tuy họ chúc không ngớt lời cô dâu đẹp dễ thương
Ngày tháng trôi theo nhộn nhịp cuộc sống thường
Mẹ vẫn nhớ thương về mối tình thủa trước
Nay bất ngờ trước tin vừa nghe được
Mẹ vừa mừng, vừa rơi nước mắt con ơi!
Ông là người mẹ yêu quý nhất trên đời
Còn ba là người tuyệt vời trong lòng mẹ
Ba dành hết yêu thương cho vợ hiền con trẻ
Vì hạnh phúc gia đình mẹ lặng lẽ tìm quên…!!
Sài Gòn, Ngày 10/12/2015. Hoa Việt, Tuy Le Van, Tình Thơ