Tác giả Trúc Lâm

Tuyển tập những bài thơ hay của nam thi sĩ Trúc Lâm đã được đăng tải trên trang thơ ThiHuu.Com

Bài Thơ: TÔI VỀ UỐNG TIẾNG ƠI À NGÀY XƯA (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: TÔI VỀ UỐNG TIẾNG ƠI À NGÀY XƯA (Tác giả: Trúc Lâm)

TÔI VỀ UỐNG TIẾNG ƠI À NGÀY XƯA
Thơ: Trúc Lâm

Áng mây vắt bóng sang chiều
Gió cong cong thổi con diều giấy bay
Đồng nghiêng một bóng cò gày
Về sau loạng choạng cơn say nắng hè

Tôi về qua đó lắng nghe
Phơi qua ngày nắng tiếng ve khô ròn
Bồng bềnh bến nước đầu thôn
Con thuyền chở ánh hoàng hôn xa dần

Hương sen níu lại bước chân
Nên con ngõ nhỏ vốn gần thành xa
Men theo những lũy tre già
Tôi về uống tiếng ơi à ngày xưa.



Bài Thơ: BÀ MẤT (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: BÀ MẤT (Tác giả: Trúc Lâm)

BÀ MẤT
Thơ: Trúc Lâm

Tiếng kinh lặng rớt bên thềm
Một ngày tóc trắng không mềm nắng rơi
nay như áng mây trời
Bay sang ngã rẽ cuộc đời trầm luân

Từ đây rũ hết bụi trần
Và buông xuôi hết nợ nần bể dâu
Miệng không còn thắm miếng trầu
Nếp nhăn rồi hóa đất nâu trên đồng

Đường dài bà xuống gặp ông
Để buồn nhánh lá trầu không úa vàng
Rồi mai lúa chín mùa sang
Tìm đâu tiếng gạo trên sàng rơi nghiêng

Hương chanh còn tỏa ngoài hiên
Bóng cau vẫn gối đầu lên bức tường
Hồng xiêm đã chín đầy vườn
Ngõ quen vẫn đợi chiều sương bà về

Vẫn đây bụi chuối, bờ tre
Con mương chảy khắp ngày hè đợi mưa
Bà không ra nữa xúc cua
Bơ vơ cả chiếc rổ thưa góc nhà

Đơn sơ tấm áo nâu bà
Chiếc kim băng nhỏ cài qua vui buồn
Nắng mưa cổ bạc, vai sờn
Bà không mặc nữa cô đơn một chiều

Cuộc đời đã đủ chắt chiu
Một lần nhắm mắt hồn theo gió ngàn

Trong đêm giấc mộng vừa sang
Thấy bà về giữa nhân gian mỉm cười
Quạt mo và tiếng à ơi
Lời ru có giọt buồn rơi âm thầm

Lưng còng gánh mỏi trăm năm
Buông xuôi mặc khói hương trầm lặng bay
Bóng bà khuất cuối chân mây
Mà hương bồ kết vẫn ngay hiên nhà.

Bài Thơ: BÊN KIA SƯỜN DỐC (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: BÊN KIA SƯỜN DỐC (Tác giả: Trúc Lâm)

BÊN KIA SƯỜN DỐC
Thơ: Trúc Lâm

Bên kia sườn dốc cuộc đời
Hoa không nở nữa lá phơi phớt vàng
Ngày còn lết dấu chân hoang
Nghe ai hờn giận ướt hàng mi thưa

Tóc vài sợi nhuộm màu mưa
Lòng như bình lặng nhưng thừa phôi pha
Lỡ thôi.. kiếp phận đàn bà
Thanh xuân chạm đáy thành ra cũ rồi

Chồng chưa tàn cuộc rong chơi
Ngổn ngang với nỗi ngậm ngùi bên song
Đêm gần cũng giống như không
Chiêm bao phải lội ngược dòng cô đơn

Bên kia con dốc nỗi buồn
Người đàn bà cũ ngồi buông giọt sầu
Tiếc thương hạnh phúc phai màu
Trách người thấy cũ đã mau thay lòng.



Bài Thơ: CÒN ĐÂU (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: CÒN ĐÂU (Tác giả: Trúc Lâm)

CÒN ĐÂU
Thơ: Trúc Lâm

Còn không chiều gió lao xao
Để tôi về tiễn nắng vào hư không
Trôi theo sóng nước bềnh bồng
Ngày đi, mùa cũng qua sông mất rồi

Còn đâu thề hẹn em ơi!
Tôi mang nỗi nhớ ra phơi sương chiều
Cho mềm hương cũ vườn yêu
Dẫu thời gian đã nhuộm nhiều tàn phai

Còn đâu tóc xõa buông dài
Bóng tôi che nửa bờ vai em gày
Ngỡ rằng có lá vàng bay
Tôi ngồi tiếc ngọn heo may một thời

Bây giờ xa tận mù khơi
Còn đâu cái buổi em,tôi thẹn thùng
Bàn chân cứ bước mông lung
Tôi đi lạc tới tận cùng nhớ thương.

Bài Thơ: MƠ HỒ (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: MƠ HỒ (Tác giả: Trúc Lâm)

MƠ HỒ
Thơ: Trúc Lâm

Em còn xanh cả đại dương
Tôi hoang vu tựa khói sương mịt mùng
Mơ hồ hay nỗi nhớ nhung
đêm dấm dứt mộng trùng điệp tôi

Sáng ra loang lổ nụ cười
Trong tôi nứt nẻ những lời hư vô
Tình ư? -không, chắc mơ hồ
Vốn tôi thân thiết với cô đơn

Tôi ngồi giở nỗi buồn ra
Nhìn từng vết ố thế là lặng thinh
Thẩn thơ trông cũng tội tình
Trong gương lạ quá một hình bóng quen

Vẫn là những ngọt ngào em
Vẫn là tôi giữa lấm lem đi về
Vẫn em trau chuốt lời thề
Vẫn tôi sau những đam mê chòng chành

Vẫn em cả đại dương xanh
Vẫn tôi kẹt giữa quẩn quanh mơ hồ.



Bài Thơ: NGÀY MỚI (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: NGÀY MỚI (Tác giả: Trúc Lâm)

NGÀY MỚI
Thơ: Trúc Lâm

Sương tan, ngày mới mơ hồ nắng
Những làn mây trắng dặt dìu bay
Hoa bưởi đầu mùa hương ướp gió
Những cánh ong về lả lướt say

Lũy tre đầu ngõ ngơ ngẩn đứng
Để rụng vào xuân mấy tiếng chim
Ô kìa mây trắng bay đâu đó
Mải miết dòng sông chảy đi tìm

Ven đồi sỏi đá chen lau cỏ
Vài bông hoa nhỏ nở bình yên
Bầy sẻ tha về bên cạnh tổ
Mấy giọt bình minh lúc nắng lên

Bên hiên ấm áp ly trà nóng
Tôi ngồi thơ thẩn vẽ tương lai
Rồi tin nhắn đến em vừa gửi
Cánh cửa lòng tôi buột chốt cài.

Bài Thơ: TRĂNG NGHIÊNG (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: TRĂNG NGHIÊNG (Tác giả: Trúc Lâm)

TRĂNG NGHIÊNG
Thơ: Trúc Lâm

Mơ màng một ánh trăng nghiêng
Lặng nghe tiếng dế ru miền cỏ hoang
Có gì như thể vội vàng
Lời ru mắc lại giữa màn sương thưa

Gió đêm đi vãn cảnh chùa
Cánh hoa dại nhỏ cũng vừa nồng hương

Kìa đêm rụng chiếc lá buồn
Bay vào thăm thẳm con đường mờ xa
Kìa trăng nghiêng dưới hiên nhà
Ngó gì hay ngó bóng ta lặng thầm

Lời ru từ phía xa xăm
Men theo lối gió càng trầm bổng thêm
Thẫn thờ một ánh trăng nghiêng
Lặng nghe kìa tiếng màn đêm thở dài

Rũ lòng cho hết phôi phai
Ta ngồi ru ngủ những hoài niệm xưa.



Bài Thơ: NGẪM (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: NGẪM (Tác giả: Trúc Lâm)

NGẪM
Thơ: Trúc Lâm

Ví mà vươn quá ngàn năm
Ắt cây sẽ hiểu vết hằn thời gian
Trăm năm một kiếp đa đoan
Con người có hiểu cát vàng dưới chân

Lời kinh giục tiếng chuông ngân
Trái tim giục trút hết sân si lòng
Sinh ra rồi hóa hư không
Bận chi những chuyện bao đồng trần ai

Thị phi khoác nặng đôi vai
Mọt đêm gặm tiếng thở dài nhân sinh
Buông thôi để được an bình
Để không lạc giữa u minh kiếp này

Đạo-tà từ trước tới nay
Cách nhau ngẫm chỉ gang tay thôi mà
Trăm năm rồi cũng sẽ qua
Thế rồi phủ tấm thân ta cát vàng

Nhục vinh,giàu có, cơ hàn
Cũng theo hương khói bay sang vô thường
Thôi thì mở rộng lòng thương
Để không hổ thẹn trước lương tâm mình.

Bài Thơ: VÌ CON (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: VÌ CON (Tác giả: Trúc Lâm)

VÌ CON
Thơ: Trúc Lâm

Vì con quên cả thân mình
Mẹ tôi tựa cánh lục bình nổi trôi
Đồng xa ướt áo mồ hôi
Tấm lưng gày mẹ mang phơi giữa chiều

Vì con tóc bạc thêm nhiều
Cha tôi khua vội mái chèo ngược sông
Những ngày nước lũ mênh mông
Dáng cha lẫn giữa cơn dông vội vàng

Còng lưng gánh những lo toan
Mẹ về tất tưởi đường càng thêm xa
Tinh mơ cho tới chiều tà
Luống cày những dấu chân cha còn hằn

Ruộng đồng,chợ búa quanh năm
Mẹ tôi vầng trán nếp nhăn thêm dày
Cha tôi chai sạm đôi tay
Chèo thuyền qua những tháng ngày long đong

Những đêm kéo vó trên sông
Mẹ ngồi đổ ánh trăng cong lên thuyền
Mái chèo cha rẽ màn đêm
Con thuyền trôi ngược hướng lên thăng trầm.



Bài Thơ: THÁNG HAI THỨC GIẤC (Tác giả: Trúc Lâm)

Bài Thơ: THÁNG HAI THỨC GIẤC (Tác giả: Trúc Lâm)

THÁNG HAI THỨC GIẤC
Thơ: Trúc Lâm

Khi trời vén ánh bình minh
Tháng hai thức giấc giật mình ngẩn ngơ
Nhành hoa còn dở giấc mơ
Mặt trời cười nụ trên bờ biển xa

Bình minh ngọt tựa như là
Bờ môi cô gái chiều qua thẹn thùng
Ta về hồn vía mông lung
Đôi chân lạc giữa lưng chừng nhớ thương

Gió men theo những con đường
Ngập ngừng cởi chiếc khăn sương trên đồi
Tháng hai đủng đỉnh mây trôi
Vườn đang gọi những búp chồi dậy xanh

Gió nhè nhẹ ,nắng mong manh
Cùng buôn buốt lạnh góp thành tháng hai.

Scroll to Top