Tác giả Nguyễn Hưng

Tuyển tập những bài thơ hay của nam thi sĩ Nguyễn Hưng đã được xuất bản trên ThiHuu.Com

Bài Thơ: THU BƠ VƠ (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU BƠ VƠ
Thơ: Nguyễn Hưng

Nắng đổ chiều hoang, nắng đỏ chiều
Thu về rụng lá gọi cô liêu
Người đi xa quá, người xa quá
Đốt cháy lòng tôi ngọn lửa thiêu.

Mỗi buổi chiều rơi, ngắm chiều rơi
Hoàng hôn dần tắt những tia ngời
Buồn dâng cơn sóng, bao con sóng
Đắm cả hồn tôi giữa chơi vơi.

Buổi ấy người đi, bước chân đi
Gió đuổi theo chân khẽ thầm thì
Sao người đành nỡ, sao đành nỡ ?
Để lá đầy sân buổi chia ly.

Chẳng nhớ được đâu, nhớ được đâu
Bao lần lẻ bóng đứng trên cầu
Dõi tìm cánh nhạn, trông bóng nhạn
Lệ đẫm mi trào suốt canh thâu.

Vẫn một mình tôi, một mình thôi
Vẫn thương vẫn nhớ vẫn bồi hồi
Còn thương ngày cũ, mơ ngày cũ
Mặc cho ngày tháng cứ dần trôi.

Nếu được ước mong, được thoả mong
Thì tôi sẽ ước được ngược dòng
Trở về một thuở, ôi một thuở
Lấp lánh niềm vui trong mắt trong.

Trở lại đường xưa, con đường xưa
Bao nhiêu thương nhớ đếm sao vừa
Ùa vào ngàn gió, theo làn gió
Ríu rít chim gù trong nắng thưa

Chỉ là ước mơ, là ước mơ
Mà sao tôi thấy cứ thẫn thờ
Chiều thu trút lá, sân ngập lá
Chiều hoang bóng lẻ mãi bơ vơ.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 10/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: THU XA (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU XA
Thơ: Nguyễn Hưng

Thôi em nhé anh đi về miên viễn
Xin thôi đừng đưa tiễn mối tình đau
Dẫu vẫn biết mùa thu đến gieo sầu
Nhưng đâu ngờ ngày câu thề vội úa.

Rồi ngày mai em ở bên nhung lụa
Bao nồng nàn là của người ta thôi
Và khi ấy chắc em quên anh rồi
Đâu có biết đường côi anh bật khóc.

Từ hôm nay thu nhuốm màu tang tóc
Lá vàng rơi suốt dọc kiếp độc hành
Gió thét gào cố níu lại màu xanh
Sóng mặt hồ kết vành tang trắng xoá.

Kể từ giờ em đã thành xa lạ
Sẽ không còn bản dạ khúc đêm thanh
Của ngày nao hai đứa bước song hành
Từng ước nguyện trọn dành là mãi mãi.

Kể từ giờ trong lòng anh tê tái
Gắng dằn lòng không ngoái lại hôm qua
Nhưng mỗi khi chiều khuất ánh dương tà
Tim anh lại xót xa như muốn vỡ.

Anh đi nhé đành ôm phận tình lỡ
Cuộc đời này trót ở đợ tình em
Nên ngày mai cơn mưa mãi ướt nhèm
Bao ân ái đành xem là dĩ vãng.

Tình đã tan theo mây trời phiêu lãng
Chỉ còn lại xơ xác lá vàng thu
Và lặng câm một trái tim ngục tù
Vẫn ứa máu cho dù bụi năm tháng.

Ngày hôm qua đã trở thành quá vãng
Phía chân trời chạng vạng bóng hoàng hôn
Gửi lại em trọn vẹn cả linh hồn
Thân xác này… vùi chôn đời lữ thứ.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 10/09/2017

Ảnh : sưu tầm

Bài Thơ: CHÊNH CHAO CHIỀU THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

CHÊNH CHAO CHIỀU THU
Thơ: Nguyễn Hưng

( song thất lục bát )

Vò ký ức thả trôi ngọn gió
Lá vàng rơi vò võ chiều thu
Sầu giăng lối vắng sương mù
Chênh chao vẳng tiếng chim gù đâu đây.

Bao kỷ niệm gầy lên hốc má
Nghe trong lòng lã chã giọt mưa
Trót ôm một kiếp duyên thừa
Trách mùa trút lá đường thưa thêm sầu ?

Đành cố nén giọt châu khoé mắt
Chẳng thể vơi se sắt niềm thương
Nhớ ai ngày ấy chung đường
Nụ cười nắng toả còn vương trong chiều.

Màu năm tháng cô liêu phủ bóng
Sao lòng ta vẫn ngóng cùng trông
Càng quên càng nhớ chất chồng
Giận ai rẽ lối sang sông thuở nào.

Đầy tâm tưởng cồn cào cơn sóng
Dõi hoàng hôn khuất bóng nhạn bay
Vì ai nỗi nhớ đoạ đày ?
Thu về… lá đổ… đắng cay ngập lòng.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 08/09/2017



Bài Thơ: THU BAN MAI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU BAN MAI
Thơ: Nguyễn Hưng

Mưa tan rồi và nắng mai đã chớm
Rộn rã chim sáng sớm gọi bình minh
Ôi ngân nga da diết khúc nhạc tình
Rạo rực quá cả thinh không ngày mới.

Kìa thu về lá vàng bay chấp chới
Mặt hồ xanh rời rợi trong mắt ai
Gió mơn man chải tóc liễu trang đài
Thoảng hương ngát bờ vai người năm ấy.

Thật diệu kỳ mùa thu đẹp biết mấy
Bâng khuâng hồn bỗng thấy những xôn xao
Nhớ nụ hôn nồng cháy một thuở nào
Chợt trên môi lại trào dâng nỗi nhớ.

Con đường quen cúc nở vàng rực rỡ
Níu bàn chân như ngỡ lạc thiên thai
Đoái về xa bóng dáng một hình hài
Thu man mác vì phai trên ngàn lá.

Bao kỷ niệm giờ đây về xa quá
Nỗi buồn xưa như đã giấu vào thu
Hoa sữa thơm nở ngát giữa sương mù
Mang xuyến xao ru hồn người lữ thứ.

Buổi sớm nay lá vàng về viễn xứ
Thu dịu dàng ngự chiếm khẽ vào mơ
Gió lao xao đi tìm những dại khờ
Mùa lá đổ… đang chờ người xứ mộng.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 05/09/2017
Ảnh : sưu tầm

Bài Thơ: HOÀI THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

HOÀI THU
Thơ: Nguyễn Hưng

Mấy độ thu về thu lại thu
Con đường xưa cũ kín sương mù
Vàng phai đã nhuốm màu nắng đổ
Vẳng tiếng chim gù với gió ru.

Vẫn đó bầu trời những áng mây
Muôn chiều lá úa vẫn giăng đầy
Ven hồ liễu rủ hàng suối tóc
Ngỡ dáng ai về dưới hàng cây.

Từ ly buổi ấy ráng chiều phai
Lặng lẽ bàn chân tiếng thở dài
Kỷ niệm ai tìm trong xác lá
Khi đường rẽ lối đã chia hai.

Thầm trách mùa thu đến làm chi
Mang sầu mang nhớ đến thầm thì
Nghiêng hồn một thuở mùa trăng vỡ
Lá đổ chiều nay lại ướt mi.

Làm sao giấu được giọt lệ cay
Phận kiếp vương mang đã đoạ đày
Bến mộng thu về ôi quạnh quẽ
Hoàng hôn một bóng dõi tình bay.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 04/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: MIÊN KHÚC THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

MIÊN KHÚC THU
Thơ: Nguyễn Hưng

Tự thuở nào mùa thu rơi rụng lá ?
Giăng nỗi sầu lã chã cõi nhân gian
Và tình yêu lúc tan theo gió ngàn
Lại trách bởi thu tàn nên mộng lỡ.

Tự buổi nào ái ân thành vụn vỡ ?
Vầng trăng thu ngàng ngỡ áng mây sầu
Bao kỷ niệm từng nồng thắm còn đâu
Đêm lẻ bóng nhịp cầu ai đứng lặng ?

Tự khi nào yêu thương thành cay đắng ?
Để bao lần anh gặng mãi con tim
Mà vì sao… anh chẳng thể nào tìm
Đành nuốt lệ hồn chìm muôn xác lá.

Tự lúc nào bàn chân anh rời rã ?
Trên con đường bóng ngả cuối chiều hoang
Và vây quanh màu tàn úa võ vàng
Khung trời nhớ ngập tràn hình bóng cũ.

Tự bao giờ hồn anh thành thác lũ ?
Khi thu về ủ rũ những hàng cây
Gọi sương rơi trên mắt lá hao gầy
Và nỗi sầu đoạ đày vào tâm trí.

Tự phút nào… thu trong từng ý nghĩ
Vào theo anh mộng mị những đêm dài
Chỉ thấy đường hun hút giữa mùa phai
Một bóng anh.. đổ dài trong hiu vắng.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 04/09/2017

Ảnh : tác giả

Bài Thơ: THU THA HƯƠNG (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU THA HƯƠNG
Thơ: Nguyễn Hưng

Ôi mùa thu trong hồn người lữ thứ
Trĩu bàn chân viễn xứ đến nao lòng
Vọng cố hương biền biệt cánh nhạn mong
Đâu một thuở bên dòng sông ký ức ?

Lá vàng rơi ngập từng đêm thao thức
Khúc Tiêu Tương nức nở ánh trăng tàn
Lả cung sầu tiếng dế khóc than van
Đầy tâm tưởng gió ngàn thêm giá buốt.

Bao tủi hận vẫn nghẹn ngào cố nuốt
Thu hoang liêu trên suốt tháng năm dài
Màu kỷ niệm đã nhuốm ánh vàng phai
Nơi bến cũ có ai còn ngóng đợi ?

Đây nỗi niềm trong lòng ta vời vợi
Thời gian trôi đâu đợi khách ngập ngừng
Kìa sỏi đá mà sao thấy rưng rưng
Ngỡ mộng lòng đã ngưng thành giọt lệ.

Nơi đô thành như tựa miền hoang phế
Ngẫm cũng vì dâu bể bước chân đi
Bao nhiêu năm giờ có được những gì ?
Bao phù hoa cũng chỉ là gió thoảng.

Thu đâu chỉ mùa lá vàng lãng đãng
Khi hồn ta quá vãng một thuở xưa
Nơi tha hương buồn đếm mấy cho vừa
Sầu giăng lối… đường thưa đầy lá trút.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 01/09/2017

Ảnh : tác giả



Bài Thơ: THU PHAI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU PHAI
Thơ: Nguyễn Hưng

Muốn bỏ buông bao niềm đau giằng xé
Để đêm đêm thôi khẽ tiếng thở dài
Ngàn nỗi sầu đang trĩu nặng đôi vai
Thu vô tình lại phai thêm màu lá.

Cõi phù hoa mấy ai ngộ bản ngã
Gánh mưu sinh vất vả có được gì
Ngẫm cuộc đời chỉ là những chuyến đi
Rồi lại về với vô vi cát bụi.

Ai sinh ra cũng vốn đều trần trụi
Bởi sân si lầm lũi chốn lợi danh
Vì con tim thèm khát tiếng dỗ dành
Nên khổ luỵ khi mảnh tình vỡ nát.

Quá đủ rồi bao đắng cay chua chát
Sao lời yêu vẫn khát trên môi hờn
Trách thu về lá trút xuống từng cơn ?
Giăng kín hồn chập chờn một dáng nhớ.

Tự nhủ lòng âu cũng bởi duyên nợ
Trả xong rồi hà cớ phải buồn vương
Ngày hôm nay hai đứa hai con đường
Mùa mới chớm mà sương tràn ngập lối.

Màu vàng thu như thay lời trăng trối
Một cuộc tình hấp hối đã ra đi
Chỉ còn nghe gió than khóc thầm thì
Thương chiếc lá từ ly mùa lá đổ.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 31/08/2017

Bài Thơ: MƯA MÙA THU XƯA (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Bài Thơ: MƯA MÙA THU XƯA (Tác giả: Nguyễn Hưng)

MƯA MÙA THU XƯA
Thơ: Nguyễn Hưng

Đâu giọt mưa của một mùa thu trước ?
Đã từng rơi thấm ướt một cuộc tình
Còn đâu nữa chúm chím nụ môi xinh ?
Khi giờ đây thinh không đầy xác lá.

Cũng mùa thu sao khung trời xa lạ ?
Vẫn mưa rơi nhưng lã chã nghẹn ngào
Và cơn gió cứ lặng lẽ chênh chao
Thoảng vào hồn bao cồn cào da diết.

Nhớ thu xưa tình mình còn tha thiết
Bao kỷ niệm anh viết trọn vào thơ
Mình dìu nhau trên lối vắng sương mờ
Ngỡ trong đời giấc mơ là có thật.

Chiều hôm nay giọt mưa lại lất phất
Tuôn nỗi sầu chồng chất lối anh đi
Níu bàn chân kỷ niệm mãi ôm ghì
Mưa hay lệ mà mi trào ướt đẫm ?

Thu không em dường như còn lạ lẫm
Màu nắng hồng chẳng ấm áp như xưa
Đường chung đôi chỉ có một bóng thừa
Và lá đổ… như chưa từng hơn thế.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 30/08/2017



Bài Thơ: THU RƠI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU RƠI
Thơ: Nguyễn Hưng

Gói mùa thu vào chiếc lá vàng rơi
Khẽ thả về một nơi miền xa lắm
Rồi hôm nay ta sẽ quên say đắm
Của một thời từng ngắm áng thu say.

Dẫu là yêu đến tàn tạ tháng ngày
Nhưng đã lỡ để hoen cay khoé mắt
Bao kỷ niệm một thời từng góp nhặt
Giờ chỉ còn se sắt nỗi buồn vương.

Đời lữ thứ chỉ quen với gió sương
Đâu có thể má hường còn lưu luyến
Người đã quên những ngày nao thắm quyện
Mặc đời ta mãi nguyện mối tình si.

Ta chẳng trách người đã bỏ ta đi
Chẳng thể níu bởi vì duyên đã hết
Như lá vàng ở trên cây mỏi mệt
Thì cũng đành… phải kết thúc… ngày xanh.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 30/08/2017

Ảnh : tác giả

Scroll to Top