Tác giả Nguyễn Hưng

Tuyển tập những bài thơ hay của nam thi sĩ Nguyễn Hưng đã được xuất bản trên ThiHuu.Com

Bài Thơ: BÓNG PHAI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

BÓNG PHAI
Thơ: Nguyễn Hưng

( ngũ độ thanh )

Bóng đổ bên thềm lặng lẽ phai
Tình trôi đã thấm vạn đêm cài
Trông về những buổi sầu giăng lối
Đoái lại bao lần tủi rã vai
Ngõ vắng hoang tàn đau dạ kẻ
Trăng sầu ủ rũ nhói lòng ai
Đâu người thuở ấy từng chung mộng
Vẫn nghẹn hồn ta tiếng thở dài

– Nguyễn Hưng –
Hn, 12/09/2017

Ngân Khánh hoạ

ĐỘC BƯỚC

Rệu rã đường khuya bóng đổ dài
Ta còn khắc khoải những tàn phai
Đời côi một bóng âu sầu trải
Mộng khuyết từng đêm ảo não cài
Lạnh lẽo thân gầy sương điểm mái
Bơ phờ mắt đẫm giọt tràn vai
Tim nghèn nghẹn tủi sầu dâng mãi
Lỡ dở duyên tình nặng bước ai

– Ngân Khánh –

Nguyen Hang hoạ

CHẤP NHẬN

Canh tàn ánh nguyệt đã dần phai
Trắng cả màn sương lạnh lẽo cài
Nửa khúc tình riêng hờn cõi dạ
Đôi dòng lệ ướt tủi bờ vai
Vì tan ước biển niềm mơ cạn
Bởi nát thề sông nỗi mộng dài
Bóng lẻ âm thầm đau phận lỡ
Thôi đành chấp nhận chẳng cùng ai

– Nguyen Hang –

Tác giả Dư Âm hoạ

TRÁCH PHẬN!
Trăng tàn dáng bậu rũ nhoà phai,
Quạnh quẽ đường đêm lẻ bóng cài!
Có lẽ do vì mê mẩn dạ,
Hay là tại bởi rã rời vai!
Miền mơ thuở ấy đâu hề cạn,
Cõi mộng giờ đây khó thể dài!
Tủi hận đau buồn duyên kiếp lỡ,
Nên thà trách phận… khỏi phiền ai!!!

– Dư Âm –

Ảnh: sưu tầm



Bài Thơ: TÌNH KHÔNG PHAI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

TÌNH KHÔNG PHAI
Thơ: Nguyễn Hưng

Vẫn biết rằng tình mình là hư ảo
Sao nặng lòng giông bão kéo qua đây
Giọt sầu vương nặng trĩu trên mi gầy
Thu lại về đem mây sầu giăng lối.

Có phải yêu cũng bị là có tội
Khi kiệt cùng trên lối đến tàn trăng
Giữa hoang mang vò xé mối tơ giằng
Lòng tự hỏi phải chăng đời vẽ mộng ?

Sóng mặt hồ đã cồn lên xáo động
Sao thể dừng khi lộng gió chiều thu
Dẫu phải đi trong đêm vắng sương mù
Vẫn nghe vẳng tình ru từ môi ấm.

Men ái tình tự khi nào đã thấm
Gió thét gào bầm dập có là chi
Nắm chặt tay kề vai tiếng thầm thì
Đã yêu rồi sá gì chân rớm máu.

Hãy vui lên đừng để buồn nương náu
Sống cho mình tranh đấu có gì sai
Mặc mùa thu lá đổ ngập đường dài
Trọn tình nhé… không phai màu lá úa.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 12/09/2017

Ảnh : sưu tầm

Bài Thơ: TÌNH TRÔI (Tác giả: Nguyễn Hưng)

TÌNH TRÔI
Thơ: Nguyễn Hưng

Nhớ về em cuộc tình xưa một thuở
Trái ngang nào để lỡ phải rời xa
Bao nồng say còn mãi chẳng phai nhoà
Trách thu về xót xa từng chiếc lá.

Gạt dòng lệ chợt lăn dài trên má
Ngỡ khung trời tầm tã những giọt tuôn
Màu vàng thu thấm đẫm giấc mơ buồn
Gió thoảng về thêm muôn vàn nỗi nhớ.

Vầng trăng thề nay chỉ còn vụn vỡ
Bài thơ tình dang dở một chữ yêu
Và mình anh lặng lẽ bước trong chiều
Dệt giấc mơ lãng phiêu về ký ức.

Quá lâu rồi sao vẫn còn thổn thức
Giọt thu buồn ai nức nở tàn canh
Nhói trong tim như rút sợi chỉ mành
Thương kỷ niệm đoạn đành theo thác lũ.

Có lần nào em ghé thăm ngày cũ
Con đường từng ấp ủ giấc mơ hoa
Ở nơi ấy có bóng một mái nhà
Trong ước vọng đôi ta ngày nồng thắm.

Nhưng xa rồi… đã xa rồi say đắm
Bến sông buồn lặng lẽ chiếc đò ngang
Tình đã trôi theo thác lệ hai hàng
Chỉ còn lại… bàng hoàng trong giấc mộng.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 12/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: TÌNH CA MÙA THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Bài Thơ: TÌNH CA MÙA THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

TÌNH CA MÙA THU
Thơ: Nguyễn Hưng

Dắt em đi trên con đường hoa sữa
Nghe nồng nàn về giữa đoá vàng thu
Kìa Hồ Tây man mác bóng sương mù
Làn gió nhẹ như ru hồn lữ khách.

Nắng lung linh trên giọt sương tí tách
Lối rêu phong thành quách đã ngàn năm
Lá vàng khô như trải chiếu ta nằm
Gọi giấc mộng xa xăm về phế tích.

Sớm bình minh tiếng chim gọi lích chích
Vòm ngực căng thoả thích đón nồng say
Nghe không em nhịp đập trái tim này
Đang loạn nhịp gió lay từng nhánh lá.

Đây hạnh phúc có đâu là xa quá
Bởi thu vàng như đã rót mật yêu
Cầm tay em anh muốn nói bao điều
Rằng hồn anh lỡ xiêu vào mắt biếc.

Nhận nhé em tình yêu anh tha thiết
Để thu ngời viết tiếp bản tình ca
Rồi đêm nay dạo bước dưới trăng ngà
Sẽ chứng nguyện… tình ta là mãi mãi.

Xin cảm ơn mùa thu dệt tình ái
Để xuân về… hoa trái sẽ xum xuê.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 11/09/2017

Bài Thơ: THU ĐẮM SAY (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU ĐẮM SAY
Thơ: Nguyễn Hưng

Hãy bỏ buông bao niềm đau giằng xé
Để tâm tư vơi nhẹ lúc đêm về
Cuộc đời này đã quá nhiều tái tê
Đừng cho nhau não nề thêm em nhé.

Em nghe không… mùa thu về rất nhẹ
Hoa sữa thơm khe khẽ thoảng vào hồn
Xích lại gần… anh sẽ đặt nụ hôn
Và vòng tay xiết ôm em thật chặt.

Thấy không em… rộn ràng trong đáy mắt
Màu vàng thu đang dắt lối tình yêu
Và hoàng hôn đang toả ánh mỗi chiều
Dệt giấc mơ phiêu diêu về bến mộng.

Đừng giận hờn cho hồ thu xáo động
Hãy gần nhau gió lộng những mê say
Xích lại thêm cuồn cuộn đắm say này
Giữa khung trời lá bay đầy xao xuyến

Thu lại về bao kỷ niệm lưu luyến
Nhắc hẹn hò những chuyến tới miền xa
Ngắm trời thu man mác dưới dương tà
Để thấy hồn ngân nga bao khúc hát.

Lại đây em… mùa thu đang ngan ngát
Heo may về xào xạc dưới hàng cây
Hãy đắm anh vào sóng mắt dâng đầy
Và hoà nhau… ngất ngây men tình ái.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 11/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: TRẢ LẠI EM (Tác giả: Nguyễn Hưng)

TRẢ LẠI EM
Thơ: Nguyễn Hưng

Trả lại em… về ngày chưa gặp gỡ
Cùng nồng nàn hơi thở đã từng trao
Bao kỷ niệm của hôm qua ngọt ngào
Xin trả lại chôn vào miền quá khứ.

Trả lại em… một đêm trăng viễn xứ
Có nụ hôn ngự chiếm cõi hồn anh
Giây phút ấy hai đứa nguyện trọn dành
Ước một đời song hành bên nhau mãi.

Ngày hôm nay chỉ còn là tê tái
Trả hết rồi ân ái cũng vội đi
Bỏ mặc anh với nhung nhớ xiết ghì
Và nỗi sầu trên mi hoen lệ đẫm.

Nếu biết trước cuộc tình là dấu chấm
Thì ngày xưa đừng gặp gỡ làm chi
Để yêu thương cứ kéo đến thầm thì
Ru hồn vào tình si trên môi khát.

Em biết không… tim anh đang tan nát
Giữa muôn chiều xao xác lá vàng rơi
Bầm tiếng yêu trên môi đắng nghẹn lời
Câu ly biệt tả tơi theo cơn gió.

Trả lại em bình yên về nơi đó
Anh trở về hò hẹn với đơn côi
Kể từ nay tất cả cũng xa rồi
Thu đã chết… khi đôi mình… hai lối.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 11/09/2017

Bài Thơ: CHIỀU TRÔNG (Tác giả: Nguyễn Hưng)

CHIỀU TRÔNG
Thơ: Nguyễn Hưng

( ngũ độ thanh )

Bóng đổ nghiêng chiều quạnh quẽ sông
Trào dâng nỗi nhớ quặn trong lòng
Không còn những buổi say ngàn nhớ
Đã hết bao ngày gửi vạn mong
Mộng vỡ sầu vương nhoè mắt đỏ
Tình tan hận trỗi nát mơ hồng
Vì đâu khuất nẻo vùi tin nhạn ?
Để bến âm thầm mãi đợi trông

– Nguyễn Hưng –
Hn, 11/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: MƠ ƯỚC ĐƠN SƠ (Tác giả: Nguyễn Hưng)

MƠ ƯỚC ĐƠN SƠ
Thơ: Nguyễn Hưng

( song thất lục bát )

Có lẽ mắc nợ duyên tiền kiếp
Nên đời này tiếp cuộc trả vay
Tình đau đưa đến đoạ đày
Khiến ta sầu khổ hao gầy xác thân

Chẳng ai muốn phong trần gió bụi
Rồi một mình lủi thủi đường côi
Trách người tình bạc như vôi
Mang lời thề hứa thả đồi gió bay

Cũng chẳng muốn giọt cay trên mắt
Tại lòng còn se sắt nhớ mong
Thương ngày lúa trổ lên đòng
Thuyền tình cập bến môi nồng trao nhau

Bao trở trăn vò nhàu tâm trí
Những đêm dài mộng mị giấc loan
Bỗng đâu giọt lệ lại tràn
Ngoài song gió rít than van nỗi sầu

Thu nay đã chân cầu trút lá
Sầu ai gieo lả tả đường xưa
Lẻ loi một bóng duyên thừa
Đường đi đi mãi vẫn chưa bến bờ

Lòng chỉ ước đơn sơ mái lá
Trọn bốn mùa xuân hạ thu đông
Vén vun mãi thắm tình hồng
Một căn nhà nhỏ vợ chồng ấm êm

– Nguyễn Hưng –
Hn, 10/09/2017

Ảnh : sưu tầm

Bài Thơ: THU LỠ (Tác giả: Nguyễn Hưng)

THU LỠ
Thơ: Nguyễn Hưng

Mình hẹn rồi em nhỉ
Cùng lãng đãng thu vàng
Bao lời yêu thủ thỉ
Chất chứa đợi ngày sang

Nghĩ phút giây ngày đó
Được ôm em vào lòng
Nụ hôn chờ trao gửi
Ôi cháy đỏ niềm mong

Ngoài sân đầy lá rụng
Cúc đã nở vàng hiên
Thời gian trôi thật chậm
Đếm từng giờ đoàn viên

Hẹn rồi em không đến
Cũng chẳng một dòng tin
Chiều nay thuyền lạc bến
Bờ sông vắng im lìm

Mùa thu về ngập lối
Chiếc lá ngang lưng trời
Cây trụi trơ trên cội
Lẻ bước chân chơi vơi

Gió không còn lãng đãng
Thu tàn tạ hôm nay
Lời yêu là dĩ vãng
Sầu trên mắt cay cay

Trả em về với gió
Trả em về với mây
Đừng yêu như thế đó
Để cho nhau đoạ đầy

Mỗi lần yêu là khổ
Tim lại thêm vết trầy
Trách thu về lá đổ
Buồn kéo đến trùng vây

– Nguyễn Hưng –
Hn, 10/09/2017

Ảnh : sưu tầm



Bài Thơ: CHIẾC LÁ MÙA THU (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Chiếc Lá Mùa Thu

CHIẾC LÁ MÙA THU
Thơ: Nguyễn Hưng

Đơn độc bước trên đường dài vô tận
Sa mạc đời lận đận những niềm đau
Vũ trụ kia sao chồng chất nỗi sầu ?
Để tủi hận giọt châu về quạnh quẽ.

Có những lúc tiếng lá rơi thật khẽ
Ta giật mình se sẽ nhói trong tim
Nỗi xót xa một thuở từng nén chìm
Như gào thét không kìm hơn được nữa.

Buồn lại buồn mỗi ngày thêm chất chứa
Con đường tình chia nửa lúc thu sang
Ngày em đi mưa gió đến phũ phàng
Đường lá trút giăng hàng cây chết lặng.

Cảm ơn em những gì đã trao tặng
Đau đủ rồi phải gắng biết làm sao
Dẫu yêu thương còn đó vẫn cồn cào
Đành gạt lệ vẫy chào về quá khứ.

Ngày hôm nay trên con đường lữ thứ
Bến bờ nào đâu giữ nổi bàn chân
Chia tay em ta nhận kiếp phong trần
Hồn đã chết thì thân này đâu sá.

Mùa thu về trên đời ta chiếc lá
Dẫu ban mai vẫn lã chã giọt sương.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 10/09/2017

Scroll to Top