TÂM SỰ
Thơ: Mạc Phương
Chị yêu thơ nên chị rất mê thơ.
Sao em tôi cứ giận hờn vô cớ.
Cứ mỉa mai biết bao điều trăn trở.
Có được gì nhận lại nỗi buồn đau.
Ở nơi đó chắc trái tim nát nhàu.
Đừng vò nữa cho đớn đau rỉ máu.
Nếu đã yêu hãy tìm về nương náu.
Em gái à, đừng đố kị người xa.
Trong cuộc đời nhiều nước mắt nhạt nhòa.
Không biết trước bởi rất nhiều bão tố.
Trái tim yêu cũng một phần duyên nợ.
Em trách chi chỉ là những vần thơ.
Có nhiều lúc em cũng đã mộng mơ.
Tìm hơi ấm nơi cõi đời mộng mị.
Theo thời gian nhan sắc bước ra đi.
Hãy mỉm cười nắm cho mình cơ hội.
Hờn trách nhiều sẽ càng gây thêm tội.
Phụ nữ mà chỉ trách phận hẩm hưu.
“Cá chậu chim lồng” một đời cam chịu.
Chỉ là tình trong mộng ảo tâm linh.
Nếu trái tim ai đã thuộc về mình.
Đừng giận dỗi trân trọng nhiều em nhé !
Gửi vần thơ nói những lời khe khẽ.
Nếu yêu người cứ hạnh phúc đi em.
Đừng ngó nghiêng một ai đó mà rèm.
Có được gì đâu…Đều là phụ nữ.
Dẫu trái tim lỡ yêu người lữ thứ.
Thì vần thơ cũng có nghĩa gì đâu ?
Nếu cuộc đời mà được ở bên nhau.
Được quan tâm được sẻ chia săn sóc.
Bàn tay mềm nâng niu từng sợi tóc.
Mới là người hạnh phúc đó em ơi !
Chị đã sống quá nửa cuộc đời.
Đã từng yêu và đã từng thất bại.
Bao năm qua vẫn nhớ thời khờ dại.
Đã thương người mà chạy trốn tình yêu.
Nay em ơi tuổi cũng đã xế chiều.
Nói lời yêu cũng là điều xa xỉ.
Nghe đi em gửi vần thơ thủ thỉ.
Đã Yêu người đừng đố kị em ơi !
(PH 18/3/2018)
Ảnh: sưu tầm