HAI NGỌN NẾN
Thơ: Phú Sĩ
Hai ngọn nến chân tình
Trái tim nhỏ nguyên sinh
Em chưa biết vì sao mẹ mình hay cáu gắt
Em cũng chẳng biết rằng cô xóm giềng héo hắt
Chỉ biết lặng lẽ rồi trầm mặc nét ngây thơ …
Cuộc đời chưa dạy em
Những con sóng vỗ bờ
Những lời nói khắt khe mà mẹ hay quát tháo
Cuộc đời chưa dạy em những vết khằn giông bão
Mà cô xóm giềng sầu não chẳng niềm vui
Em chỉ biết vẹn dành
Con tim nhỏ mà thôi
Còn nét vẹn nguyên chân tình chưa rơi rớt
Giọng điệu ru em dỗ dành khi mẹ cáu
Chia sẻ ngọn nến ân tình … cô hàng xóm đơn côi
Chẳng ai dạy em
Những bài học đầu đời
Bài học yêu thương … dịu lời trong gian khổ
Vết lặng niềm đau … bao nhiêu là bão tố …
Điểm tựa nương nhau … giữa lòng phố đêm về
Em chỉ biết về …
Ngọn nến nhỏ lung linh
Còn thắm mãi chân tình … người trao nhau nơi ấy ….
THƠ PS
ẢNH TRỌNG KHANH NGUYỄN
——————————
Cảm tác từ trang VÙNG TRỜI BÌNH YÊN
HAI NGỌN NẾN
Người đàn bà hôm nay lại quát con
"Mày câm mồm ngay! Sao lúc nào cũng khóc?
Ê ẩm cả ngày giời người tao đang bực dọc
Đói, đói, cái gì ? Mày có nín đi không ?"
Thằng bé dỗ em nước mũi chảy lòng thòng
Một tay cầm khăn còn tay kia vỗ vỗ
"Thôi nín đi em!… Cơm sắp sôi rồi đó
Nín đi, ngoan nào ! Kẻo mẹ đánh cho coi!"
Nhìn qua ô cửa, cô bất chợt mỉm cười
Kẻ ít học hành thường nói năng thô lỗ
Một nách hai con chắc nguyên do gì đó
Đàn bà bỏ chồng khuôn mặt cứ đăm đăm!
Mang tiếng xóm giềng cô cũng ít hỏi thăm
Chỉ biết họ nghèo vài tấm tôn xập xệ
Thi thoảng mới nghe: "Mẹ nấu gì thơm thế?"
"Miệng bố nhà anh! Cũng khéo nịnh lắm cơ!"
Điện cúp, cô định bụng thay đồ
Có tiếng bước chân, cháu gặp cô một xíu
Xin xỏ gì đây?… Cô nghĩ…, rồi khó chịu
"Không có nến đâu, qua chỗ khác đi nha!"
Thằng bé hồn nhiên :"Cháu biết ngay ấy mà!
Cô ở một mình chắc hôm nay buồn lắm
Mẹ cháu bảo sang gởi tặng cô thắp sáng"
Nó xòe bàn tay hai ngọn nến con con
…..
Thằng bé đi rồi, cô chết lặng trong lòng
Bài học tình yêu đâu phải cần sách vở.
Phạm Vũ Kim Phong