Bài Thơ: BIỂN XƯA ĐÃ CHẾT (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
BIỂN XƯA ĐÃ CHẾT
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh đi rồi em bỏ biển đi luôn
Biển chỉ còn lại nỗi buồn mặn chát
Sóng vẫn xô bờ ngày đêm dào dạt
Có ai biết là bờ cát quặn đau
Anh ra đi con sóng cũng bạc đầu
Biển giờ đây mang nỗi sầu hoang hoải
Con tàu ra khơi biết bao giờ trở lại
Bỏ hoang tàn nơi bờ bãi cô đơn
Biển cũng như em chỉ biết giận hờn
Trách con tàu kia dập dờn theo sóng
Trách ai kia đã thả mồi bắt bóng
Để cho bây giờ cay đắng lòng ai
Biển đâu còn vui mỗi sớm ban mai
Chỉ còn nghe tiếng thở dài biển khóc
Gió buồn hiu không còn vờn mái tóc
Em thu mình vào vỏ ốc lặng câm
Đêm từng đêm những giọt lệ âm thầm
Ôm gối chiếc lệ ướt đầm cay đắng
Thương nhớ tình xưa một thời xa vắng
Biển chết rồi em cũng chẳng vui đâu
NGuyễn Đình Huân
Việt Hồng, Ngày 22/11/2015 Hoa Việt, Tuy Le Van, Tình Thơ