Bài Thơ: NGƯỜI ĐÀN BÀ HÔN NẮNG (Tác giả: Phú Sĩ)
NGƯỜI ĐÀN BÀ HÔN NẮNG
Thơ: Phú Sĩ
Người đàn bà dịu dàng
Lưu luyến cái duyên qua
Lỡ nụ cười chưa tan lỡ nửa đời nắng hạ
Trái tim vốn mong manh sao vỗ cùng sóng cả
Bởi có lúc vô tình xô ngã phận mong manh …
Người đàn bà chân thành
Có phải lỗi đâu anh!
Như nước tận giếng khơi cũng khi đầy khi cạn
Mạch nước ngầm mơn man lặng thầm trong vô hạn
Vẫn khao khát vị yêu ngao ngán chữ vô tình ….
Người đàn bà đa tình
Yếu đuối trước bình minh
Dằn vặt nỗi nhớ thương trầm mình trong tâm tưởng
Khi mảnh đất bạc màu người đi qua ai nhớ
Dòng chảy vẫn ngọt ngào quyến rủ nét yêu thương
Người đàn bà lạnh lùng
Lặng lẽ chốn phong sương
Cứ nhủ lòng an nhiên thiên đường trong mơ ước
Cái hạnh phúc vô tình mong thời gian đếm ngược
Rồi sẽ mãi đi qua cơn bão trái cuộc đời
Người đàn bà ngỏ lời
Hôn cái nắng tinh khôi
Một điệp khúc ca tình còn nghe hương dịu vợi …
ẢNH ST
THƠ PS
CHÚC MỌI NGƯỜI AN VUI NHÉ !