Thơ hay về HỒ TÂY với chút lãng mạn & hoài niệm (tuyển tập)

Tuyển tập những bài thơ hay viết về Hồ Tây (Hà Nội) đã được đăng tải trên trang thơ Thi Hữu.

Thơ Hay Viết Về HỒ TÂY ở Hà Nội

Thơ miêu tả & ca ngợi vẻ đẹp của Hồ Tây; Thơ tình Hồ Tây với tình yêu đôi lứa thật lãng mạn, nhiều tâm trạng & cảm xúc;.v.v.

Bài Thơ: MỘT THOÁNG HỒ TÂY (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

Bài Thơ: MỘT THOÁNG HỒ TÂY (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

MỘT THOÁNG HỒ TÂY
Thơ: Nguyễn Đình Huân

Bâng khuâng
một thoáng gió lùa
Trời se se lạnh
cho vừa nhớ thương
Giọt chiều
rơi xuống tà dương
Người xưa đi để
nỗi buồn cho ai

Thời gian
nay đã nhạt phai
Còn đâu hình bóng
trang đài ngày xưa.
Một thời
ai đón ai đưa.
Giờ đây một bóng
gió lùa chiều đông

Hồ Tây
chỉ thấy hư không
Lao xao sóng vỗ
trong lòng lao xao
Bỗng dưng
chợt thấy nghẹn ngào
Nhớ về đông ấy
ai trao tình đầu

Bây giờ
người ấy về đâu
Hồ Tây chỉ thấy
nỗi sầu giăng giăng
Người đi
bỏ lại giá băng
Ta về ôm mối
tình nồng hắt hiu

Hồ Tây
chợt thấy cô liêu
Hạt sương sa xuống
bóng chiều như mơ
Một mình
ngơ ngẩn ngẩn ngơ
Thương ai viết vội
câu thơ lạc vần.



Bài Thơ: HỒ TÂY CHIỀU NHỚ (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Bài Thơ: HỒ TÂY CHIỀU NHỚ (Tác giả: Nguyễn Hưng)

HỒ TÂY CHIỀU NHỚ
Thơ: Nguyễn Hưng

Đâu những chiều bên Hồ Tây lộng gió ?
Của một thời cháy đỏ giấc mơ yêu
Và còn đâu bàn tay nắm trong chiều ?
Từng dắt nhau phiêu diêu vào cõi mộng.

Em ở đâu khi lòng anh bão động ?
Mỗi độ thu cứ cộng mãi niềm đau
Sóng Hồ Tây từ ấy bỗng đục ngàu
Như buồn tủi bởi câu thề vội lỡ.

Mùa thu xưa trong hồn anh đã vỡ
Thành muôn chiều lá đổ đến vây quanh
Còn đâu nữa dòng nước mát ngọt lành
Thuở tình mình ngát xanh như rặng liễu.

Hàng cúc vàng đã ngời lên hàm tiếu
Con đường quen như riệu rã bàn chân
Dòng thời gian bao dâu bể phong trần
Sao mặt hồ vẫn bần thần con sóng ?

Là mơ hồ nhưng lòng anh vẫn ngóng
Dẫu biết rằng hy vọng quá viển vông
Một dáng quen giữa tấp nập bóng hồng
Ước hiện ra… trên phố đông chiều nhớ.

– Nguyễn Hưng –
Hn, 13/09/2017

Bài Thơ: CHIỀU HỒ TÂY (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Bài Thơ: CHIỀU HỒ TÂY (Tác giả: Nguyễn Hưng)

CHIỀU HỒ TÂY
Thơ: Nguyễn Hưng

Tết qua rồi đào đã phai sắc thắm
Phố đông người vẫn lặng lẽ mình anh
Xuân vội đến rồi cũng vội qua nhanh
Cánh hoa tàn mảnh sầu giăng ngập lối

Lối ven hồ liễu buông mành tóc rối
Én lạc bầy chấp chới cuối chiều hoang
Sóng Tây Hồ trắng xoá bọt màu tang
Ngàn giọt rớt bẽ bàng trong nắng cuối

Xuân qua rồi có ai còn tiếc nuối ?
Một thuở nào muối mặn với gừng cay
Buổi chia ly độ ấy đã bao ngày
Còn ai nhớ những nồng say ân ái ?

Ngày em đi đất trời như tê tái
Lá vàng rơi ngây dại dưới chiều tàn
Gió nghẹn ngào xao xác tiếng than van
Xuân ngừng thắm khi bàn tay xa mãi

Trách ông trời gieo chi tình ngang trái
Bao yêu thương chỉ hái những trái sầu
Xuân sớm tàn còn đọng những giọt ngâu
Ướt câu thề trên nhịp cầu đã gãy

Em xa rồi bao kỷ niệm còn đấy
Hoàng hôn buông đâu thấy sắc hoa đào
Còn lại anh với ký ức nôn nao
Chiều Hồ Tây… sóng trào dâng nỗi nhớ.

Nguyễn Hưng
Hà Nội, 31/01/2017



Bài Thơ: HỒ TÂY CHIỀU ĐÔNG (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

Bài Thơ: HỒ TÂY CHIỀU ĐÔNG (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

HỒ TÂY CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân

Anh về thăm Hà Nội một chiều đông
Chiều Hồ Tây với mênh mông nỗi nhớ
Đông đã về lăn tăn con sóng nhỏ
Người bên người mặc cho gió bấc lay

Anh nhớ em muốn được nắm bàn tay
Trao em nụ hôn ngất ngây nồng ấm
Như đôi tình nhân dìu nhau đi chầm chậm
Gió bấc sương mù có thấm gì đâu

Em nhớ không những ngày ấy bên nhau
Đường Thanh Niên mối tình đầu ta ngỏ
Chiều mùa đông nụ hôn trao trong gió
Cháy bập bùng trái tim đỏ yêu thương

Giờ đây cô đơn đi dọc con đường
Gặp Cúc Chi chợt vấn vương ngày ấy
Hoa Cúc Chi vẫn thân thương như vậy
Như ngày nào là em đấy Cúc Chi

Ngày chia tay em lặng lẽ ra đi
Chiều Hồ Tây lời thầm thì con sóng
Anh về đây một mình anh một bóng
Tìm em hoài mà vẫn chẳng thấy em.

Scroll to Top