Bài Thơ: DUYÊN NGHIỆP (Tác giả: Ngạo Thiên)
DUYÊN NGHIỆP
Thơ: Ngạo Thiên
Ta gặp nhau, cũng bởi một chữ duyên
Tiếng yêu thương, hoà quyện hai trái tim
Cùng nhịp đập, hơi thở ấm bình yên
Biển trời rộng, đắm chìm bờ hạnh phúc
Đời đau buồn, tình có lúc chia xa
Chữ tình kia, là duyên nợ thôi mà
Hết duyên rồi, ngăn cách trở cho ta
Hai hình bóng, phai nhoà theo năm tháng
Duyên và nghiệp, đó là hai người bạn
Luôn song hành, cho đời ta vay trả
Muốn tự tại, hãy sống biết buông ra
Vì cuộc đời, tất cả bởi do ta.
Trong cuộc sống, cần lắm sự vị tha
Bao thù hận, chất chứa tâm khảm ta
Đời gồng gánh, sao kham nổi đường xa
Biết buông ra, thì đời ta tự tại.
Đừng phiền luỵ, với tình tiền ngây dại
Tình và tiền, sẽ phá hoại đời ta
Đời phiền não, trước cám dỗ bao la
Được và mất, chỉ thoáng qua một lúc
Hãy yêu thương, sẽ thấy đời hạnh phúc
Sống tươi cười, là điệp khúc an vui
Hãy quên đi, cay đắng và ngậm ngùi
Sống an lành, luôn mĩm cười bạn nhé.
Ngạo Thiên ( 30/12/15 )