THẦY TÔI
Thơ: Bách Tùng Vũ
Thầy, Thầy Ơi !!!
Tôi vội vã chạy theo Thầy vẫy gọi
Nỗi mừng vui muốn hỏi rất nhiều câu
Nhưng Thầy tôi dường như chẳng nghe đâu
Thầy ngoảnh mặt, quay đầu, nhanh chân bước…
Người đàn ông với thân hình gầy guộc
Đạp xích lô như thuộc hết nẻo đường
Giống Thầy tôi sao giống đến lạ thường
Tôi chạy theo nhìn tường xem có chắc ?
Thầy ơi !!!
Vẫn cúi mặt không nhìn vào đôi mắt
Thầy run run…Anh chắc đã nhầm người
Không Thầy ơi ! Đây đúng phải Thầy rồi
Thầy nhìn tôi…Thầy cười…Tôi bật khóc.
Làn sương trắng đã phơi dày mái tóc
Nặng mưu sinh lăn lóc giữa chợ đời
Chiếc áo cũ…Thầy đã mặc một thời
Nay chắp vá, bạc đời…Nên tơi tả…
Kỉ niệm xưa như hiện về tất cả
Thuở Thầy tôi, vất vả những dạy răn
Nhà tôi nghèo, tôi nghỉ học, kiếm ăn
Thầy tìm đến, khó khăn Thầy trợ giúp
Thầy cho áo, cho quần, cho sách bút
Bảo ban tôi chẳng chút tính toan chi
Lên cấp ba, nhà tôi phải chuyển đi
Xa Thầy mãi, chẳng khi nào gặp nữa…
Tôi thành đạt…Không về…Dù đôi bữa
Đem tương lai thắp lửa chốn phồn hoa
Tôi quên Thầy, dù nhớ cũng thoảng qua
Thời gian trải mười ba năm biền biệt…
Thầy vật lộn giữa dòng đời khắc nghiệt
Gánh áo cơm vắt kiệt những đồng lương…
Gặp lại Thầy, mái tóc đã pha sương
Tôi xúc động, niềm thương dâng khôn tả…
Bóng Thầy khuất khi phố chiều tím ngả
Tôi nhìn theo…Lã chã…Giọt lệ rơi !!!
BÁCH TÙNG VŨ 20/11/2017.