BUÔNG – ĐỂ THẤY NHỮNG GÌ CÒN LẠI LÀ QUÝ GIÁ
Thơ: Trúc Thanh
Tôi đã từng đưa tay níu vành nắng rách
Nắng vuột trôi và chìm xuống đáy hoàng hôn
Tự dưng muốn ngồi thật lâu ngắm lại tâm hồn
Tìm một lý do để nở nụ cười nhưng tìm thế nào cũng vẫn loay hoay trong vòng chìm-nổi
Cuộc sống đôi khi là bức tranh hồng, đôi khi là bài thơ lỗi
Và tôi….
Nhiều lắm những lần hóa thành cuộn tơ rối những sợi trắng-đen
Tôi đã sai bao nhiêu lần khi bắt con tim dẫu biết yếu mềm vẫn cố sức bon chen
Dẫu biết rằng sẽ đau nhưng cứ muốn ôm khư khư những điều không thể
Cảm giác nào cho những khi vô tình nghe được điều mà người cho rằng khi nghe xong ta sẽ đau nên không bao giờ người kể?
Nó tương tự như những lần ta bước hụt giữa chiêm bao và lao trở về chính ta bằng một cú bắn người
Bao nhiêu đắng cay đổi được một nụ cười
Để được yêu, hạnh phúc và bình yên ta phải trả bao nhiêu những ưu phiền và trăn trở?
Tôi đã từng đưa tay hái giấc tình dang dở
Một mình ngồi đối diện với con tim và bảo rằng tất cả sẽ qua
Cơn tâm chấn dù cấp độ bao nhiêu rồi cũng sẽ đến lúc bão hòa
Dòng chảy thời gian sẽ cuốn đi hết những rong rêu bám hờ, chỉ còn lại những vết hằn trên phiến đá
Đôi lúc hãy buông để thấy những thứ còn lại quanh mình là vô cùng quý giá.
Hay wa Truc Thanh- bài thơ đầy cảm xúc
Ảnh hình mắc cạn rồi
Em đừng buông những giọt nắng đã phôi phai
Đem gói lại ở trong lòng một ít
Để ấm lòng trong những lúc gió mưa tuôn
Em đừng trút đi hết những nỗi buồn
Mà để lại trong tim sâu thẳm
Khi thảnh thơi một mình ta cần lắm
Một nỗi buồn từ thuở thật xa xưa
Một kỷ niệm đời sao em nỡ xóa nhòa
Dù đau đớn cũng có tình trong đó
Dù đắng cay nhưng vẫn là đáng nhớ
Cho dù nhiều lần ta cố tình quên ?
(Thân tặng Trúc Thanh )
Tặng em
Có một thứ đừng buông bỏ:
ĐÓ LÀ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Tôi đã từng đưa tay hái giấc tình dang dở
Trên cả tuyệt vời
Bài bạn gửi đong đầy cảm xúc
Thật êm đềm tĩnh lặng đời thường
Chúc bạn ấm áp tình thương
Gia đình hạnh phúc thành công an lành…
Đọc bài thơ e rất hay đúng có những thứ cần buôn bỏ cho lòng thanh thảng
Nói hay như thơ ấy!
Sợi tơ trời còn cột tay ta
Nếu lỡ buông xin rớt vào lòng ta nhé
Dù lỗi trên đời người kể
Ta hôn người như từng đã mưa qua
Hay lắm
Bài thơ rất tuyệt
.
Đọc thơ em anh nghĩ..
Níu buông là chuyện muôn đời
Lòng ta không thể tách rời được đâu
Dẫu trên cao hay dưới vực sâu
Niềm vui cùng với nổi đau con người
Nhân tình kiếp sống em ơi
Anh xin chia sẻ vài lời nôm na …
Em về giọt nắng tàn phai
Rơi bên khung cửa nhớ hoài người xưa
Hôm nay tâm nắm đong đưa
Bước trên lối nhỏ cho vừa lòng nhau
Nắng ơi rọi chiếu trên đầu
Môi hồng chúm chím giọt sầu mắt nai
Một ngày lại một ngày qua
Nụ hôn tàn mất như hoa nở…tàn
Bóng người đã khuất quan san
Còn đây giọt nắng dìm loan đơn phòng…. Chúc buổi sáng
Hay lắm em à. Cuối tuần vui vẻ nha em.
Đời em còn dài lắm, em ơi !
Tương lai sẽ nở đầy trời hoa thơm
Chúc Trúc Thanh tương lai cuộc đời hạnh phúc nhé !
Thật tuyệt vời, câu cuối cùng đúng là một công án để ta giác ngộ và tri nghiệm thực chứng.
Câu kết hay.Một nhà văn lớn đã từng nói: không ai tắm lần thứ hai trên một dòng sông. Chúc em có đủ nghị lực và niềm tin để bức phá và vượt lên những quá khứ đang níu kéo mình.
Voi cuộc sống, em hay tự tin và cố lên em nhé.
Thơ hay