CÓ KHI NGỠ
Thơ: Tùng Trần
(Chạm tay vào quá khứ)
Có khi ngỡ rằng bao nhiêu chuyện cũ
Đã phai mờ theo mây vũ trôi xa
Nỗi chênh vênh cũng thế sẽ nhạt nhoà
Còn lại chăng là tàn tro kí ức
Có khi ngỡ đã chìm trong tiềm thức
Những ưu phiền chỉ tựa giấc ngủ mê
Bình mình lên xua hết nỗi ê chề
Và tất cả như chưa hề tồn tại
Có khi ngỡ tâm hồn thôi ngây dại
Bởi hiểu rằng nếu cứ mãi chơi vơi
Thì sao môi tìm lại được nụ cười
Để bước tiếp giữa dòng đời vạn lối
Có khi ngỡ quên sầu vương trăm mối
Nhưng thực ra là tự dối với lòng
Nếu cuộc đời nói xoá hết là xong
Thì nỗi đau đâu chất chồng dai dẳng
Có khi ngỡ giam mình trong khoảng lặng
Môi chẳng còn mặn đắng giọt nồng cay
Có ngờ đâu tim se thắt hao gầy
Khi vô tình chạm tay vào quá khứ.
Rất tuyệt vời bạn ơi
Ngày mới
An vui
Nha
Anh Ba ..quá khứ buồn chạm làm gì
Bài thơ hay lắm nhưng mờ buồn lắm tác giả ơi…