BẾN SÔNG XƯA…
Thơ: Phú Sĩ
(cảm tác thơ Minh Chí Trần)
Bến sông quê…
Một thời ta vẫn nhớ…
Tấm chân tình … dẫu lắm những nổi trôi
Giọt mồ hôi … cha đã đổ bao ngày
Chở đời con … nuôi ân tình khôn lớn….
Bến sông quê…
Một thời ta mãi nợ…
Những trưa hè dưới cái nắng gắt gay….
Thương thân cha… giọt nước mắt còn cay…
Ngày quay về … người quên rồi ông lái…
Bến sông quê…
Bóng đời con trở lại….
Hương ngọt ngào còn vương vấn hồn ai…
Cầu qua sông nay thẳng tắp nối dài…
Chẳng còn bến quê … con đò qua hai buổi …
Bến sông quê…
Ai đó còn cắm cúi…
Như kiếm tìm kỷ niệm ngậm ngùi xưa…
Quê hương ơi!
Thương nhớ mấy cho vừa…
Nụ cười ai , thẹn thùng còn ẩn hiện ..
Tình quê mẹ thiêng liêng đừng quên nhé!
Nồng mặn ân tình vẹn vẻ một quê hương….
Ảnh Trọng Khanh Nguyễn
Rất hay em ui
Hay lắm tặng em…
Hay gê
Thơ hay tuyệt lắm
Bến sông đời..
Sao dịu vợi, thê lương..?!
Để người đi, một người chờ đợi mãi
Con sông xưa…Cạn khô rồi bến bãi
Nay chỉ còn tồn tại vết hằn khô.
Bến sông đời..
Tất cả chỉ hư vô
Ngóng tìm mãi..
Đâu bến bờ hạnh phúc..?!
Bến sông đời cũng lúc trong lúc đục
Và dòng đời…hư thực tựa cơn mơ!!!
Bài thơ sâu sắc quá Phú Sĩ. Chúc bạn vui nhé!
Lâu rồi ko hoạ thơ bạn, hôm nay h phá tí nghen.
Bài thơ hay ngọt ngào hình ảnh quê hương …
Hay lắm Phú Sĩ à . Chúc mừng em.
Rất hay chị ak , chúc chị ngày vui vẻ nhé …