CẢM ƠN THẦY
Thơ: Bảo Châu
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta
Ai cũng có hai người hai Thầy đáng kính
Một người Cha đã tạo dáng tạo hình…
Một người Thầy cho ta từng con chữ…
Riêng tôi có thêm một người Thầy
Đã dìu dắt tôi từng bước chân đi
Đã nắn nót cho tôi từng câu – chữ
Từ khi tôi chập chững bước vào thơ…
Tôi vẫn muốn được gọi một tiếng “Thầy”
Tiếng “cảm ơn” với tất cả tấm chân tình
Nhưng Thầy vẫn luôn luôn từ chối
Nói rằng tiếng Thầy cao sang quá em ơi!…
Thầy chỉ muốn tôi coi Thầy là bạn
Là người Anh dìu dắt đàn em…
Cho thân mật không cao sang qua tầm với
Thật hiền hòa với hai chữ “anh em”…
Trong lòng tôi dù rất muốn gọi tiếng Thầy
Nhưng không dám vì Thầy không cho phép
Sợ Thầy buồn làm hoen mắt đến tâm thơ…
Nên đành lòng tôi chỉ gọi tiếng “Anh”…
Ai cũng có những người Thầy vĩ đại
Nhưng riêng tôi vinh dự nhất trên đời
Đã gặp được Thầy – cho tôi thêm sức mạnh
Xin Thầy cho em được một lần nói hai tiếng “Cảm ơn”!…
Hồng Chiên
Tân An 15/06/2017
Hay và tình cảm quá em ơi !
Bài hay lắm ca ngợi công ơn thầy trò
Chúc mừng người thầy thứ 3 của em nhé
Vừa vinh dự vừa hãnh diện !
Thật tuyệt vời.
E chúc c.
Tuyêt vời
Đã lâu lắm rồi…
Tiếng gọi “Thầy” đối với tôi dần trôi vào hoài niệm
Theo dòng xoáy cuộc đời – Tiếng gọi ấy cứ dần xa
Cho đến hôm nay…
Giữa dòng đời lắm bảo tố phong ba
Lại được nghe tiếng gọi “Thầy” từ phương xa vọng lại
Chỉ một tiếng gọi thôi – Sao dư âm vẫn vang đọng mãi?
Làm sống lại lòng tôi… ngỡ đã chết lâu rồi…
Tiếng gọi “Thầy” từ phương ấy xa xôi
Nhưng với tôi nghe thật gần… gần lắm
Tiếng gọi ấy từ tâm của một tấm lòng yêu thương quý trọng
Để người nghe… luôn ấm mãi trong lòng…