Bài Thơ: VẾT SẸO TÌNH YÊU … (Tác giả: Phú Sĩ)
VẾT SẸO TÌNH YÊU …
Thơ: Phú Sĩ
(theo câu chuyện VẾT SẸO )
Mẹ đã qua đời khi con còn thơ dại
Bỏ bè con thơ … cha mãi nhớ thương người
Thương con bơ vơ ngơ ngác lúc chiều rơi
Cha đi bước nữa bên dòng đời lạnh lẽo….
Vết sẹo đời con tưởng mãi rồi khô héo
Mẹ kế con chồng bao đời cá chẳng xương
Nhưng biết làm sao khi thiếu vắng tình thương
Cha phải cho con thơ bàn tay hiền người mẹ
Vết sẹo ân tình theo con từ tấm bé
“Người mẹ trẻ” chẳng ngờ đã dồn hết tình yêu
Hôm sớm chăm con chẳng phải máu ruột mềm
Mẹ quên tuổi đời mình khi người còn quá trẻ
Rồi cha bỏ đi theo ông bà .. đêm buồn khẽ …
“Mẹ” lại lặng thầm nuôi lớn đám con thơ…
Gánh nặng trên đôi vai đã quá yếu gầy
Không biết bao lần mẹ ôm con rơi lệ …
Rồi con lớn lên bên dòng đời dâu bể
Trong mối ân tình của “mẹ” lắm nhiêu khê
Vết sẹo tình yêu trong con lại gọi về
Người “mẹ” thứ hai … trong đời con như thế….
Ơn nghĩa mẹ hiền đời này sao trả hết
Con đã hiểu về câu chuyện bà tiên …
…… trong cổ tích ngày xưa ….
Truyện cổ tích cho con …
………. “mẹ” đã viết bằng bao nỗi nhọc nhằn…
Nước mắt, mồ hôi và cả cuộc đời của “mẹ”….
ẢNH ST