Bài Thơ: HẠNH PHÚC (Tác giả: Bảo Châu)
HẠNH PHÚC
Thơ: Bảo Châu
Em cứ hỏi, anh ơi em không biết
Rằng vì sao sóng tha thiết ôm bờ
Biển giận hờn lầm lũi bỏ vần thơ
Dâng nước lớn đợi chờ leo lên cát
Em lại hỏi vì sao nghe sóng hát
Khúc thụy du man mác tái tê lòng
Lúc chiều về con nước chẳng được trong
Mà phảng phất từng dòng lam tím thả
Em chẳng rõ vì sao dừa nghiêng ngả
Trước phong ba, vật vã, chẳng hề chi
Vẫn hiên ngang ôm quầy trái níu ghì
Như tình mẹ tất cả vì con trẻ
Sóng vẫn thế, dù bờ kia lặng lẽ
Luôn trần tình thỏ thẻ nói lời yêu
Biển mênh mông, tình thắm cũng thật nhiều
Biển và sóng liều mình leo bờ cát
Mỗi chiều dâng lòng biển buồn man mác
Sóng xô bờ ngân khúc hát thụy du
Biển và sóng cùng yêu cát, mặc dù
Màu lam tím quyện mây mù che phủ
Bấy nhiêu thôi dường như còn chưa đủ
Dừa là anh, ru ngủ cuộc đời em
Mặc phong ba bão táp phải khát thèm
Chẳng thể cướp được em ra biển cả
Anh là sóng, ngàn đời xô vội vã
Vì yêu bờ, tất cả gói trong tim
Như tình ta xa nhớ phải kiếm tìm
Ngày gặp gỡ đắm chìm trong hạnh phúc
Giờ em hiểu vì sao biển có lúc
Lại giận hờn oằn từng khúc ruột đau
Tựa đôi ta tình yêu thắm xanh màu
Chỉ muốn gần, chẳng rời nhau nửa bước
Bảo Châu
09/06/2020