Bài Thơ: XIN HÃY QUÊN TÔI (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: XIN HÃY QUÊN TÔI (Tác giả: Thanh Hùng)

XIN HÃY QUÊN TÔI
Thơ: Thanh Hùng

Thôi nhé người xin đừng nhắc đến tôi
Cho kỷ niệm được trôi vào quá khứ
Mệt mỏi lắm nên chẳng còn muốn thử
Tình yêu ư là một thứ mơ hồ

Trong tim này máu đã chảy cạn khô
Tình đã cạn vùi đáy mồ từ đó
Chẳng còn giữ điều gì dù rất nhỏ
Hãy quên tôi vì đã bỏ lâu rồi

Nên xin người đừng nhắc nhở gì tôi
Chẳng bấu víu những bồi hồi tạm bợ
Bởi ta đã kiệt cùng từng hơi thở
Gánh tương tư rồi nặng nợ với đời

Quên hết rồi đừng nhắc nhé người ơi
Bởi chán nản vì những lời gian dối
Ta không trách và chưa hề giận dỗi
Cứ xem như là một mối tình thừa

Chỉ xin người quên hết chuyện ngày xưa
Bởi lúc đó chẳng ai vừa ý cả
Để ta đến rồi đi trong vội vã
Nên giờ thành một quá khứ buồn tênh.

P T H

Bài Thơ: NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG (Tác giả: Thanh Hùng)

NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG
Thơ: Thanh Hùng

Nàng là thơ luôn hiện hữu mỗi ngày
Như men rượu làm hồn say túy lúy
Ai từ giã nàng vẫn luôn chung thủy
Nàng mãi là người yêu quý của ta

Nàng mong manh tựa sương khói nhạt nhòa
Cũng có lúc lại giao hòa vui vẻ
Như cơn gió vừa thoảng qua khe khẽ
Hay mưa chiều len nhẹ nỗi cô đơn

Nàng là hoa nhìn cánh bướm chập chờn
Hay cáu gắt vì những cơn mưa đổ
Lúc buồn bã bởi lá rơi ngoài phố
Hoặc thầm thì như gió thổ lộ yêu

Như thế thôi chẳng hình dáng mỹ miều
Là cảm xúc mỗi chiều hoàng hôn xuống
Đưa nỗi nhớ và những khi phiền muộn
Dệt lên thành ước muốn chẳng cao sang

Nàng là thơ người tình của mây ngàn
Cho thi sĩ đa đoan ngồi dệt mộng
Luôn làm đẹp cho đời thêm sự sống
Là người tình không hình bóng chân dung.

P T H

Bài Thơ: HUẾ THƯƠNG (Tác giả: Bằng Lăng Tím)

Bài Thơ: HUẾ THƯƠNG (Tác giả: Bằng Lăng Tím)

HUẾ THƯƠNG
Thơ: Bằng Lăng Tím

Một lần đến Huế
Đâu thể nào quên
Phố khuya sáng tỏ ánh đèn
Con đường kỷ niệm thân quen ta về

Hàng me trút lá
Vĩ Dạ em chờ
Nghiêng vành nón chép bài thơ
Dòng Hương còn đó người giờ nơi đâu

Mưa sầu Vọng Cảnh
Thấm lạnh bờ vai
Tiếng chuông Thiên Mụ ngân dài
Tím chiều nỗi nhớ không phai ước thề

Vòng xe xuôi ngược
Lặng bước một mình
Ngắm nhìn mảnh đất Thần Kinh
Dù xa mấy nẻo nặng tình Huế thương.

Cẩm Phả – 11/ 10/2020

Bài Thơ: CHO ANH HỎI (Tác giả: Hồng Giang)

Bài Thơ: CHO ANH HỎI (Tác giả: Hồng Giang)

CHO ANH HỎI
Thơ: Hồng Giang

Cho anh hỏi mình là gì của nhau
Sao em cứ càu nhàu vì ai đó
Câu thơ anh vẫn muôn đời để ngỏ
Giận hờn chi cho gió dỗi mây sầu.

Anh thật lòng sao em nghĩ đi đâu
Để câu thơ đục ngầu trong trăn trở
Nếu đã yêu thì là duyên là nợ
Tội tình gì mà em nỡ hờn ghen.

Cuối thu rồi từng sợi nắng bon chen
Gió sắt se đan sen vào nỗi nhớ
Anh chẳng muốn để tình thơ dang dở
Sợ một ngày đổ vỡ cả niềm tin.

Tình mỏng manh xin em hãy giữ gìn
Đừng đo đếm để nhìn trong tăm tối
Thu sắp qua mà đông thì đâu vội
Nắng nhạt chiều mắc lỗi với tình si.

Cuối thu rồi em đừng giận làm chi
Nỗi nhớ lại …
Thầm thì…
Thương nỗi nhớ!

14/10/2019 Hồng Giang.

Bài Thơ: THỜI HẠN BẢO HÀNH TÌNH YÊU (Tác giả: Mạc Phương)

Bài Thơ: THỜI HẠN BẢO HÀNH TÌNH YÊU (Tác giả: Mạc Phương)

THỜI HẠN BẢO HÀNH TÌNH YÊU
Thơ: Mạc Phương

Đã yêu thương không thời hạn bảo hành
Dù cảm xúc có mong manh đến mấy
Và ngày ngày phải cố tình che đậy
Những nhớ nhung luôn dậy sóng trong tim.

Yêu rất nhiều sao cứ phải lặng im
Phải quay đi lặng ghìm điều muốn nói
Thấy mặt trời buổi sớm mai chiếu rọi
Lại ngập ngừng một câu hỏi nhớ quên.

Mùa nối mùa dạo gót đến thật êm
Phóng nét bút vẽ nên điều kỳ diệu
Chuyện tình yêu vẫn luôn luôn khó hiểu
Hạn bảo hành ghi thiếu góc thời gian.

Đã bao lần muốn như giọt sương tan
Sống thanh thản với mây ngàn gió núi
Yêu thiên nhiên yêu con đường đỏ bụi
Và yêu anh em cặm cụi tâm tình.

MP 10/10/2020
Ảnh internet

Bài Thơ: HÀ NỘI ĐÔNG VỀ (Tác giả: Hồng Giang)

Bài Thơ: HÀ NỘI ĐÔNG VỀ (Tác giả: Hồng Giang)

HÀ NỘI ĐÔNG VỀ
Thơ: Hồng Giang

Hà Nội đầu đông có lạnh không em
Con đường xưa vẫn quen mùi hoa sữa
Chiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửa
Lối ai về nhớ một nửa yêu thương

Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vương
Đường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”
Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổi
Em vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao

Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xao
Con đường mới ôm vào bao kỷ niệm
Anh đi xa nửa đời còn tìm kiếm
Hương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang

Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sang
Vài bông tím muộn màng vừa mới nở
Gió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhở
Đông sang rồi đừng để lỡ xuân em

Hà Nội đông về phố vẫn bon chen
Đường em đi ….
Chợt thèm…..
Bờ vai ấm !

12/10/2015 Hồng Giang.
P/s đường Trịnh Công Sơn, Phố Ven Hồ là 2 tên đoạn đường quanh Hồ Tây.

Bài Thơ: ANH NGHĨ RẰNG (Tác giả: Hồng Giang)

Bài Thơ: ANH NGHĨ RẰNG (Tác giả: Hồng Giang)

ANH NGHĨ RẰNG
Thơ: Hồng Giang

Anh nghĩ rằng mình ngày một xa nhau
Chẳng còn đâu những buổi đầu lưu luyến
Trong tim em anh không còn hiển hiện
Sóng xô bờ tan biến giữa đại dương.

Anh nghĩ rằng mình đã hết vấn vương
Yêu thương xưa cũng dường như xa lạ
Khi chúng ta không còn là tất cả
Gió mỏng manh nghiêng ngả giọt thu sầu.

Anh nghĩ rằng khi nắng đã nhạt mầu
Hoàng hôn xuống còn đâu mà trông ngóng
Bãi cát dài con Dã Tràng say sóng
Vết chân ai đọng lại cũng vô hình.

Anh nghĩ rằng mỗi buổi sáng bình minh
Dòng tin nhắn vô tình không người đọc
Con chữ rơi xuống thu buồn lăn lóc
Ánh đèn xanh khó nhọc hắt hiu buồn.

Có một ngày trời lặng lẽ mưa tuôn
Như muốn trôi …
Hết ngọn nguồn…..
Nỗi nhớ!

12/10/2019 Hồng Giang.

Bài Thơ: NIỀM TIN HẠNH PHÚC (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: NIỀM TIN HẠNH PHÚC (Tác giả: Thanh Hùng)

NIỀM TIN HẠNH PHÚC
Thơ: Thanh Hùng

Bao nhiêu giai điệu huy hoàng
Cũng không bằng trái tim vàng ta trao
Bấy nhiêu hạnh phúc ngọt ngào
Để ta nhận lấy dạt dào yêu thương

Nắm tay đi trọn con đường
Quên đi một cõi vô thường đã qua
Đắng cay ngày ấy chỉ là
Một phần thi vị ngân nga bổng trầm

Đôi mình hơn cả tri âm
Sẻ chia sướng khổ tạo mầm thương yêu
Dù cho buồn bã gặp nhiều
Bao nhiêu giọt lệ bấy nhiêu giọt tình

Trọn lòng gìn giữ trung trinh
Niềm yêu nguyện mãi cho mình đắm say
Đôi tim chấp nhận tù đày
Hưởng niềm ân ái đắng cay nguyện lòng

Đôi mình tình mãi sáng trong
Cùng nhau vui vẻ vượt dòng thời gian
Tay trong tay lại ngập tràn
Yêu nhau hạnh phúc hơn ngàn lời ca.

P T H

Bài Thơ: CHIỀU THÁNG MƯỜI (Tác giả: Thanh Hùng)

Bài Thơ: CHIỀU THÁNG MƯỜI (Tác giả: Thanh Hùng)

CHIỀU THÁNG MƯỜI
Thơ: Thanh Hùng

Người có biết không cây bàng đang đỏ lá
Sao để tháng mười rỉ rả giọt mưa ngâu
Cho lòng gợn buồn không biết tại vì đâu
Hay tại nỗi nhớ hằn sâu trên khoé mắt

Mùa đã dần cũ càng xa ngày gặp mặt
Người có nhớ chăng thường dỗi bắt ta đền
Cứ nũng nịu hoài tháng mười phải buồn tênh
Cho chiều gió lộng lá bồng bềnh trôi lạc

Mưa như hờn giận rơi ngoài sân lác đác
Người ở Sài Gòn cứ man mác buồn hiu
Có xa lắm đâu sao lại nhớ thật nhiều
Miền quê xa đó có thấy chiều vàng võ

Mùa về gần cuối lá vàng rơi đầy ngõ
Công viên thưa người mỏi mắt đứng chờ ai
Đã tháng mười rồi thu cũng sắp mờ phai
Sao người không đến mà hẹn hoài khi khác

Mùa thu gần cuối gió từng cơn xào xạc
Sương mờ giăng giăng mà tan tác cõi lòng
Người ở Sài Gòn vẫn còn đứng đợi mong
Nhắn người xưa hỡi còn nhớ không ngày ấy.

P T H

Bài Thơ: BÌNH MINH NƠI PHỐ NÚI (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

Bài Thơ: BÌNH MINH NƠI PHỐ NÚI (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

BÌNH MINH NƠI PHỐ NÚI
Thơ: Nguyễn Đình Huân

Buổi sớm mai thức dậy
Ở một nơi rất xa
Buôn Mê anh chợt thấy
Như mới trở về nhà

Bình minh nơi phố núi
Sương sớm bay la đà
Hình như là sương muối
Se lạnh giống quê ta

Bao lần tới Buôn Mê
Bấy lần mang cảm xúc
Phải vì hương cà phê
Hay hồn ta thổn thức

Chợt nhớ về ký ức
Nơi công trường dựng xây
Hồ nước Kờ Rông Búc (Krông Buk Hạ)
Anh cùng em nắm tay

Cuối mùa thu lộng gió
Anh lại trở về đây
Một lời yêu chưa ngỏ
Phố núi tình đắm say.

Buôn Mê, Ngày 08/10/2020

Scroll to Top